古诗词

醉歌行留别张潜

王恭

中夜饮,朱颜酡,郁金美酒金叵罗。zhōng yè yǐn,zhū yán tuó,yù jīn měi jiǔ jīn pǒ luó。
扬眉吐气为君醉,相逢不饮当奈何。yáng méi tǔ qì wèi jūn zuì,xiāng féng bù yǐn dāng nài hé。
思君隔长河,会少离别多。sī jūn gé zhǎng hé,huì shǎo lí bié duō。
剧欢继银烛,婉娈出青娥。jù huān jì yín zhú,wǎn luán chū qīng é。
江讴越吹空浩荡,郢中白雪扬清歌。jiāng ōu yuè chuī kōng hào dàng,yǐng zhōng bái xuě yáng qīng gē。
春风无情吹桃李,昨日花开今结子。chūn fēng wú qíng chuī táo lǐ,zuó rì huā kāi jīn jié zi。
贵贱悠悠何足论,古来万事东流水。guì jiàn yōu yōu hé zú lùn,gǔ lái wàn shì dōng liú shuǐ。
邙山之坟半无主,马鬣蓬科动离黍。máng shān zhī fén bàn wú zhǔ,mǎ liè péng kē dòng lí shǔ。
铜雀歌钟散晚烟,茂林松柏凋寒雨。tóng què gē zhōng sàn wǎn yān,mào lín sōng bǎi diāo hán yǔ。
酒阑莫唱丁都护,空使哀情慨今古。jiǔ lán mò chàng dīng dōu hù,kōng shǐ āi qíng kǎi jīn gǔ。
青镜频看发渐稀,黄金一去交难固。qīng jìng pín kàn fā jiàn xī,huáng jīn yī qù jiāo nán gù。
少年心事谁共知,结交误结轻薄儿。shǎo nián xīn shì shuí gòng zhī,jié jiāo wù jié qīng báo ér。
一朝贫贱忍相弃,岂惜浮沉应有时。yī cháo pín jiàn rěn xiāng qì,qǐ xī fú chén yīng yǒu shí。
楼头杨柳垂青丝,楼上与君伤别离。lóu tóu yáng liǔ chuí qīng sī,lóu shàng yǔ jūn shāng bié lí。
伤别离,长相思。shāng bié lí,zhǎng xiāng sī。
水流花谢两相失,雨散星离从此时。shuǐ liú huā xiè liǎng xiāng shī,yǔ sàn xīng lí cóng cǐ shí。
明朝更越千万山,再歌一曲行路难。míng cháo gèng yuè qiān wàn shān,zài gē yī qū xíng lù nán。
行路难,摧心肝。xíng lù nán,cuī xīn gān。

王恭

王恭(1343-? ),字安仲,长乐沙堤人。家贫,少游江湖间,中年隐居七岩山,为樵夫20多年,自号“皆山樵者”。善诗文,与高木秉、陈亮等诸文士唱和,名重一时。诗人王 曾为他作《皆山樵者传》。明永乐二年(1404年),年届六十岁的王恭以儒士荐为翰林待诏,敕修《永乐大典》。永乐五年,《永乐大典》修成,王恭试诗高第,授翰林典籍。不久,辞官返里。王恭作诗,才思敏捷,下笔千言立就,诗风多凄婉,隐喻颇深。为闽中十才子之一,著有《白云樵集》四卷,《草泽狂歌》五卷及《风台清啸》等。 王恭的作品>>

猜您喜欢

题画赠逸人

王恭

潮水春深绿到门,半林残火独家村。cháo shuǐ chūn shēn lǜ dào mén,bàn lín cán huǒ dú jiā cūn。
荷衣不醉长安月,只那乡山夜夜?。hé yī bù zuì zhǎng ān yuè,zhǐ nà xiāng shān yè yè。

题高牧隐家藏西园雅集图

王恭

清朝戚畹尚风流,簪佩林泉结胜游。qīng cháo qī wǎn shàng fēng liú,zān pèi lín quán jié shèng yóu。
转首西园摇落后,大梁佳气也成秋。zhuǎn shǒu xī yuán yáo luò hòu,dà liáng jiā qì yě chéng qiū。

题竹木翎毛

王恭

蜻蜓转逐断香飞,歌鸟残春听渐稀。qīng tíng zhuǎn zhú duàn xiāng fēi,gē niǎo cán chūn tīng jiàn xī。
为报琅玕应结子,荒山秋晚凤凰饥。wèi bào láng gān yīng jié zi,huāng shān qiū wǎn fèng huáng jī。

墨兰

王恭

仙佩销残楚畹香,为谁琴里寄凄凉。xiān pèi xiāo cán chǔ wǎn xiāng,wèi shuí qín lǐ jì qī liáng。
荒苔野棘稀人到,摇落寒山只自芳。huāng tái yě jí xī rén dào,yáo luò hán shān zhǐ zì fāng。

墨兰

王恭

澧云湘水思悠悠,捐佩空歌总是愁。lǐ yún xiāng shuǐ sī yōu yōu,juān pèi kōng gē zǒng shì chóu。
自负山林幽隐性,不教人见也风流。zì fù shān lín yōu yǐn xìng,bù jiào rén jiàn yě fēng liú。

墨兰

王恭

金薤琳琅九畹秋,湘皋环佩为谁留。jīn xiè lín láng jiǔ wǎn qiū,xiāng gāo huán pèi wèi shuí liú。
空香总逐寒霜尽,不比西风落叶愁。kōng xiāng zǒng zhú hán shuāng jǐn,bù bǐ xī fēng luò yè chóu。

题梨花班鸠图

王恭

绣颈斓斑锦翼齐,梁园春树好飞栖。xiù jǐng lán bān jǐn yì qí,liáng yuán chūn shù hǎo fēi qī。
乐游年少偏嫌雨,莫向花间自在啼。lè yóu nián shǎo piān xián yǔ,mò xiàng huā jiān zì zài tí。

书冯公肃耕读小景

王恭

垂萝云卷读书声,谷口人稀晚自耕。chuí luó yún juǎn dú shū shēng,gǔ kǒu rén xī wǎn zì gēng。
不见五陵松柏外,秋风离黍故宫情。bù jiàn wǔ líng sōng bǎi wài,qiū fēng lí shǔ gù gōng qíng。

送乐舞生陈志淳还京

王恭

踯躅初红柳作花,五云西上是京华。zhí zhú chū hóng liǔ zuò huā,wǔ yún xī shàng shì jīng huá。
承平欲奏钧天乐,莫遣仙舟后别家。chéng píng yù zòu jūn tiān lè,mò qiǎn xiān zhōu hòu bié jiā。

方壶竹

王恭

一鹤东飞出楚云,手携湘绿下入群。yī hè dōng fēi chū chǔ yún,shǒu xié xiāng lǜ xià rù qún。
几多金薤琳琅影,散入秋声夜夜闻。jǐ duō jīn xiè lín láng yǐng,sàn rù qiū shēng yè yè wén。

云树图寄林和斋

王恭

曾记沙头怅别离,秋风几度梦新安。céng jì shā tóu chàng bié lí,qiū fēng jǐ dù mèng xīn ān。
暮云春树无穷思,都付离人两地看。mù yún chūn shù wú qióng sī,dōu fù lí rén liǎng dì kàn。

寄董时贡鲁府纪善

王恭

秋风黄叶满贫居,遥忆王门独曳裾。qiū fēng huáng yè mǎn pín jū,yáo yì wáng mén dú yè jū。
闽海几回深寄别,秣陵何事少来书。mǐn hǎi jǐ huí shēn jì bié,mò líng hé shì shǎo lái shū。

玉融潘源润师事黄山陈平叔师殁哀甚以讣音来告余答诗且寓伤悼之意云

王恭

白首悲来薤露歌,黄山烟树奈愁何。bái shǒu bēi lái xiè lù gē,huáng shān yān shù nài chóu hé。
逢人共惜扬雄逝,唯有侯巴泪更多。féng rén gòng xī yáng xióng shì,wéi yǒu hóu bā lèi gèng duō。

玉融潘源润师事黄山陈平叔师殁哀甚以讣音来告余答诗且寓伤悼之意云

王恭

流水孤云无见期,屋梁残月梦中悲。liú shuǐ gū yún wú jiàn qī,wū liáng cán yuè mèng zhōng bēi。
凭将一掬清秋泪,洒向黄山旧墨池。píng jiāng yī jū qīng qiū lèi,sǎ xiàng huáng shān jiù mò chí。

玉融潘源润师事黄山陈平叔师殁哀甚以讣音来告余答诗且寓伤悼之意云

王恭

别野霜空柿叶凋,曲堂云掩墨香销。bié yě shuāng kōng shì yè diāo,qū táng yún yǎn mò xiāng xiāo。
碧萝野径黄山里,谁更登临望落潮。bì luó yě jìng huáng shān lǐ,shuí gèng dēng lín wàng luò cháo。