古诗词

醉歌行留别张潜

王恭

中夜饮,朱颜酡,郁金美酒金叵罗。zhōng yè yǐn,zhū yán tuó,yù jīn měi jiǔ jīn pǒ luó。
扬眉吐气为君醉,相逢不饮当奈何。yáng méi tǔ qì wèi jūn zuì,xiāng féng bù yǐn dāng nài hé。
思君隔长河,会少离别多。sī jūn gé zhǎng hé,huì shǎo lí bié duō。
剧欢继银烛,婉娈出青娥。jù huān jì yín zhú,wǎn luán chū qīng é。
江讴越吹空浩荡,郢中白雪扬清歌。jiāng ōu yuè chuī kōng hào dàng,yǐng zhōng bái xuě yáng qīng gē。
春风无情吹桃李,昨日花开今结子。chūn fēng wú qíng chuī táo lǐ,zuó rì huā kāi jīn jié zi。
贵贱悠悠何足论,古来万事东流水。guì jiàn yōu yōu hé zú lùn,gǔ lái wàn shì dōng liú shuǐ。
邙山之坟半无主,马鬣蓬科动离黍。máng shān zhī fén bàn wú zhǔ,mǎ liè péng kē dòng lí shǔ。
铜雀歌钟散晚烟,茂林松柏凋寒雨。tóng què gē zhōng sàn wǎn yān,mào lín sōng bǎi diāo hán yǔ。
酒阑莫唱丁都护,空使哀情慨今古。jiǔ lán mò chàng dīng dōu hù,kōng shǐ āi qíng kǎi jīn gǔ。
青镜频看发渐稀,黄金一去交难固。qīng jìng pín kàn fā jiàn xī,huáng jīn yī qù jiāo nán gù。
少年心事谁共知,结交误结轻薄儿。shǎo nián xīn shì shuí gòng zhī,jié jiāo wù jié qīng báo ér。
一朝贫贱忍相弃,岂惜浮沉应有时。yī cháo pín jiàn rěn xiāng qì,qǐ xī fú chén yīng yǒu shí。
楼头杨柳垂青丝,楼上与君伤别离。lóu tóu yáng liǔ chuí qīng sī,lóu shàng yǔ jūn shāng bié lí。
伤别离,长相思。shāng bié lí,zhǎng xiāng sī。
水流花谢两相失,雨散星离从此时。shuǐ liú huā xiè liǎng xiāng shī,yǔ sàn xīng lí cóng cǐ shí。
明朝更越千万山,再歌一曲行路难。míng cháo gèng yuè qiān wàn shān,zài gē yī qū xíng lù nán。
行路难,摧心肝。xíng lù nán,cuī xīn gān。

王恭

王恭(1343-? ),字安仲,长乐沙堤人。家贫,少游江湖间,中年隐居七岩山,为樵夫20多年,自号“皆山樵者”。善诗文,与高木秉、陈亮等诸文士唱和,名重一时。诗人王 曾为他作《皆山樵者传》。明永乐二年(1404年),年届六十岁的王恭以儒士荐为翰林待诏,敕修《永乐大典》。永乐五年,《永乐大典》修成,王恭试诗高第,授翰林典籍。不久,辞官返里。王恭作诗,才思敏捷,下笔千言立就,诗风多凄婉,隐喻颇深。为闽中十才子之一,著有《白云樵集》四卷,《草泽狂歌》五卷及《风台清啸》等。 王恭的作品>>

猜您喜欢

题墨梅

王恭

官路宫墙野水滨,空香何处更宜人。guān lù gōng qiáng yě shuǐ bīn,kōng xiāng hé chù gèng yí rén。
相思莫听桓伊管,吹落寒城五夜春。xiāng sī mò tīng huán yī guǎn,chuī luò hán chéng wǔ yè chūn。

题吴中美水墨扇头

王恭

垂萝书室隐清秋,千丈澄湖一叶舟。chuí luó shū shì yǐn qīng qiū,qiān zhàng chéng hú yī yè zhōu。
回首上林春物早,未应长被白云留。huí shǒu shàng lín chūn wù zǎo,wèi yīng zhǎng bèi bái yún liú。

书陈抟大睡图

王恭

驴背谁教一笑还,白云高卧万机闲。lǘ bèi shuí jiào yī xiào hái,bái yún gāo wò wàn jī xián。
大梁陵树秋声里,西华烟萝午梦间。dà liáng líng shù qiū shēng lǐ,xī huá yān luó wǔ mèng jiān。

题施子安家藏萧翼赚得僧辨材兰亭卷

王恭

兰亭禊事迹空陈,片石犹传定武真。lán tíng xì shì jì kōng chén,piàn shí yóu chuán dìng wǔ zhēn。
自是宸居贪玩物,不关萧翼解瞒人。zì shì chén jū tān wán wù,bù guān xiāo yì jiě mán rén。

题界画二图

王恭

飞构凌空际楚天,远临衡霍见湘烟。fēi gòu líng kōng jì chǔ tiān,yuǎn lín héng huò jiàn xiāng yān。
阁中歌舞今谁在,芳草春波似昔年。gé zhōng gē wǔ jīn shuí zài,fāng cǎo chūn bō shì xī nián。

题界画二图

王恭

连甍复道露台秋,簪佩行随翠辇游。lián méng fù dào lù tái qiū,zān pèi xíng suí cuì niǎn yóu。
应是柏梁宫宴罢,侍臣词赋尽风流。yīng shì bǎi liáng gōng yàn bà,shì chén cí fù jǐn fēng liú。

书高淮水墨扇

王恭

偶坐孤亭趋不稀,片云空翠湿罗衣。ǒu zuò gū tíng qū bù xī,piàn yún kōng cuì shī luó yī。
相逢莫话前朝事,剩水残山只雁飞。xiāng féng mò huà qián cháo shì,shèng shuǐ cán shān zhǐ yàn fēi。

书鸲鹆小禽并枝图

王恭

娇养曾嗔解语迟,数声偏醉五陵儿。jiāo yǎng céng chēn jiě yǔ chí,shù shēng piān zuì wǔ líng ér。
想应脱略樊笼去,甘与鹪鹩共一枝。xiǎng yīng tuō lüè fán lóng qù,gān yǔ jiāo liáo gòng yī zhī。

衮尘骝

王恭

暂卸银鞍赐浴归,锦尘香扑衮龙飞。zàn xiè yín ān cì yù guī,jǐn chén xiāng pū gǔn lóng fēi。
谁怜习战阴山北,满地黄埃苜蓿归。shuí lián xí zhàn yīn shān běi,mǎn dì huáng āi mù xu guī。

墨梅

王恭

花落含章点翠蛾,曲随羌笛动情多。huā luò hán zhāng diǎn cuì é,qū suí qiāng dí dòng qíng duō。
关心最是巢居阁,淡月凉云玛瑙坡。guān xīn zuì shì cháo jū gé,dàn yuè liáng yún mǎ nǎo pō。

题林峤扇

王恭

出谷闲行野杖随,水南村北夕阳时。chū gǔ xián xíng yě zhàng suí,shuǐ nán cūn běi xī yáng shí。
山禽也解轻儒服,谁更中林独下帷。shān qín yě jiě qīng rú fú,shuí gèng zhōng lín dú xià wéi。

无酒

王恭

三径无资鬓已皤,一瓢闲却在烟萝。sān jìng wú zī bìn yǐ pó,yī piáo xián què zài yān luó。
何时得遂弦歌兴,尽遣公田种术多。hé shí dé suì xián gē xīng,jǐn qiǎn gōng tián zhǒng shù duō。

古寺

王恭

白猿啼近雨花台,林下僧稀野殿开。bái yuán tí jìn yǔ huā tái,lín xià sēng xī yě diàn kāi。
借问萧梁何处在,空陵无树有荒苔。jiè wèn xiāo liáng hé chù zài,kōng líng wú shù yǒu huāng tái。

古寺

王恭

野寺僧残门半开,春风禅室见莓苔。yě sì sēng cán mén bàn kāi,chūn fēng chán shì jiàn méi tái。
数株松柏无枝叶,尽是唐人手自栽。shù zhū sōng bǎi wú zhī yè,jǐn shì táng rén shǒu zì zāi。

二马图

王恭

紫骝嘶逐玉花骢,曾是沙场百战功。zǐ liú sī zhú yù huā cōng,céng shì shā chǎng bǎi zhàn gōng。
今日宛驹无汗血,落花芳草灞陵东。jīn rì wǎn jū wú hàn xuè,luò huā fāng cǎo bà líng dōng。