古诗词

春日

杜琼

白发慵梳不裹巾,高斋无语独伤神。bái fā yōng shū bù guǒ jīn,gāo zhāi wú yǔ dú shāng shén。
忧君谁似监门女,匡世难求筑版人。yōu jūn shuí shì jiān mén nǚ,kuāng shì nán qiú zhù bǎn rén。
天外乱山迷落日,雨中芳草恋残春。tiān wài luàn shān mí luò rì,yǔ zhōng fāng cǎo liàn cán chūn。
新刍未熟难成醉,欲借醇醪问比邻。xīn chú wèi shú nán chéng zuì,yù jiè chún láo wèn bǐ lín。
杜琼

杜琼

杜琼(1396~1474年),字用嘉,号东原耕者、鹿冠道人,人称东原先生,南直隶苏州府吴县(今江苏苏州市)人。明经博学,旁及翰墨书画皆精。山水宗董源,层峦秀拔,亦工人物。好为诗,其诗于评画尤深。著《东原集》、《耕馀杂录》。洪武二十九生,知府况钟两度推荐,均固辞不出。成化十年卒,年七十九,谥号“渊孝”。 杜琼的作品>>

猜您喜欢

萍庵

杜琼

闲把浮萍号叶舟,百年身世总如浮。xián bǎ fú píng hào yè zhōu,bǎi nián shēn shì zǒng rú fú。
若为有迹成栖泊,可事无根任去留。ruò wèi yǒu jì chéng qī pō,kě shì wú gēn rèn qù liú。
杨柳晚风移别浦,桃花春水泛中流。yáng liǔ wǎn fēng yí bié pǔ,táo huā chūn shuǐ fàn zhōng liú。
楚谣惊断江湖梦,随处忘机逐海鸥。chǔ yáo jīng duàn jiāng hú mèng,suí chù wàng jī zhú hǎi ōu。

苏台别意送沈原复还琴川

杜琼

相逢未几即思归,忍听朝来歌《式微》。xiāng féng wèi jǐ jí sī guī,rěn tīng cháo lái gē shì wēi。
绿酒数杯游子去,青山百里故人稀。lǜ jiǔ shù bēi yóu zi qù,qīng shān bǎi lǐ gù rén xī。
杏花微雨飘离席,杨柳东风拂钓矶。xìng huā wēi yǔ piāo lí xí,yáng liǔ dōng fēng fú diào jī。
明日到家春正暖,祓除时节试春衣。míng rì dào jiā chūn zhèng nuǎn,fú chú shí jié shì chūn yī。

春日闲居述怀

杜琼

红尘道上马纷纷,延绿亭中杳不闻。hóng chén dào shàng mǎ fēn fēn,yán lǜ tíng zhōng yǎo bù wén。
日转长林移树影,雨余芳径长苔纹。rì zhuǎn zhǎng lín yí shù yǐng,yǔ yú fāng jìng zhǎng tái wén。
闲吟自策青藜杖,高卧谁书白练裙。xián yín zì cè qīng lí zhàng,gāo wò shuí shū bái liàn qún。
寡过末能身易老,此生惟恐负斯文。guǎ guò mò néng shēn yì lǎo,cǐ shēng wéi kǒng fù sī wén。

杜琼

露叶风梢接水乡,几回相对忆潇湘。lù yè fēng shāo jiē shuǐ xiāng,jǐ huí xiāng duì yì xiāo xiāng。
寒云流水斜阳暮,一曲清歌断客肠。hán yún liú shuǐ xié yáng mù,yī qū qīng gē duàn kè cháng。

竹下水仙花

杜琼

佩环香冷水风多,步底轻尘衬袜罗。pèi huán xiāng lěng shuǐ fēng duō,bù dǐ qīng chén chèn wà luó。
二十四弦何处奏,又将哀怨托湘娥。èr shí sì xián hé chù zòu,yòu jiāng āi yuàn tuō xiāng é。

斑竹

杜琼

重华南去不南还,二女啼痕在竹间。zhòng huá nán qù bù nán hái,èr nǚ tí hén zài zhú jiān。
亦有富川苏子墨,至今枝叶尚斑斑。yì yǒu fù chuān sū zi mò,zhì jīn zhī yè shàng bān bān。

赠刘草窗三十韵

杜琼

河图一画人文现,书画已在羲皇时。hé tú yī huà rén wén xiàn,shū huà yǐ zài xī huáng shí。
鸟迹科斗又继作,象形取义日以孳。niǎo jì kē dòu yòu jì zuò,xiàng xíng qǔ yì rì yǐ zī。
肖形求贤在商世,书画从兹分两歧。xiào xíng qiú xián zài shāng shì,shū huà cóng zī fēn liǎng qí。
秦汉画工可指数,笔迹已远不可追。qín hàn huà gōng kě zhǐ shù,bǐ jì yǐ yuǎn bù kě zhuī。
顾陆张吴后先出,六法尽得夸神奇。gù lù zhāng wú hòu xiān chū,liù fǎ jǐn dé kuā shén qí。
山水金碧到二李,水墨高古归王维。shān shuǐ jīn bì dào èr lǐ,shuǐ mò gāo gǔ guī wáng wéi。
荆关一律名孔著,忠恕北面称吾师。jīng guān yī lǜ míng kǒng zhù,zhōng shù běi miàn chēng wú shī。
后苑副使说董子,用墨浓古皴麻皮。hòu yuàn fù shǐ shuō dǒng zi,yòng mò nóng gǔ cūn má pí。
巨然秀润得正传,王诜宝绘能珍琦。jù rán xiù rùn dé zhèng chuán,wáng shēn bǎo huì néng zhēn qí。
乃至李唐尤拔萃,次平仿佛无崇庳。nǎi zhì lǐ táng yóu bá cuì,cì píng fǎng fú wú chóng bì。
海岳老仙颇奇怪,父子臻妙名同垂。hǎi yuè lǎo xiān pǒ qí guài,fù zi zhēn miào míng tóng chuí。
马夏铁硬自成体,不与此派相和比。mǎ xià tiě yìng zì chéng tǐ,bù yǔ cǐ pài xiāng hé bǐ。
水精宫中赵承旨,有元独步由天姿。shuǐ jīng gōng zhōng zhào chéng zhǐ,yǒu yuán dú bù yóu tiān zī。
霅川钱翁贵纤悉,任意得趣黄大痴。zhà chuān qián wēng guì xiān xī,rèn yì dé qù huáng dà chī。
净明庵主过清简,梅花道人殊不羁。jìng míng ān zhǔ guò qīng jiǎn,méi huā dào rén shū bù jī。
大梁陈琳得书法,横写竖写皆其宜。dà liáng chén lín dé shū fǎ,héng xiě shù xiě jiē qí yí。
黄鹤丹林两不下,家家屏障光陆离。huáng hè dān lín liǎng bù xià,jiā jiā píng zhàng guāng lù lí。
诸公尽衍辋川脉,余子纷纷奚足推。zhū gōng jǐn yǎn wǎng chuān mài,yú zi fēn fēn xī zú tuī。
予生最晚最爱画,不得指引如调饥。yǔ shēng zuì wǎn zuì ài huà,bù dé zhǐ yǐn rú diào jī。
幸逢圣世才辈出,且得遍扣容追随。xìng féng shèng shì cái bèi chū,qiě dé biàn kòu róng zhuī suí。
友石先生具仙骨,落笔自然超等夷。yǒu shí xiān shēng jù xiān gǔ,luò bǐ zì rán chāo děng yí。
葵丘烂熳文鼎润,独醉独数寒林枝。kuí qiū làn màn wén dǐng rùn,dú zuì dú shù hán lín zhī。
绵州寓意最深远,数月一帧非为迟。mián zhōu yù yì zuì shēn yuǎn,shù yuè yī zhēn fēi wèi chí。
我师众长复师古,挥洒未敢相驱驰。wǒ shī zhòng zhǎng fù shī gǔ,huī sǎ wèi gǎn xiāng qū chí。
溷缣涴楮且不厌,写就一任傍人嗤。hùn jiān wò chǔ qiě bù yàn,xiě jiù yī rèn bàng rén chī。
刘君识高颇见录,往往披对心神怡。liú jūn shí gāo pǒ jiàn lù,wǎng wǎng pī duì xīn shén yí。
且云惨澹有古意,口不即语心求之。qiě yún cǎn dàn yǒu gǔ yì,kǒu bù jí yǔ xīn qiú zhī。
我有鹭瓢富题咏,欲得长句须君为。wǒ yǒu lù piáo fù tí yǒng,yù dé zhǎng jù xū jūn wèi。
十年不与岂有待,以彼易此何嫌疑。shí nián bù yǔ qǐ yǒu dài,yǐ bǐ yì cǐ hé xián yí。
我诗我画既易得,请君不吝劳心思。wǒ shī wǒ huà jì yì dé,qǐng jūn bù lìn láo xīn sī。

题画赠莫文辉

杜琼

蜀中有士雷济民,天机之精如有神。shǔ zhōng yǒu shì léi jì mín,tiān jī zhī jīng rú yǒu shén。
远追顾陆得深趣,近于马夏尤相亲。yuǎn zhuī gù lù dé shēn qù,jìn yú mǎ xià yóu xiāng qīn。
朅来放浪学司马,足迹还令半天下。qiè lái fàng làng xué sī mǎ,zú jì hái lìng bàn tiān xià。
山川奇胜纳胸臆,熔会精神任陶冶。shān chuān qí shèng nà xiōng yì,róng huì jīng shén rèn táo yě。
并刀剪取交州纑,笔洒墨沈翻金壶。bìng dāo jiǎn qǔ jiāo zhōu lú,bǐ sǎ mò shěn fān jīn hú。
峰峦巀嵲树参错,元气惨淡云模糊。fēng luán jié niè shù cān cuò,yuán qì cǎn dàn yún mó hú。
夔塘险没天地户,神斧中分两崖竖。kuí táng xiǎn méi tiān dì hù,shén fǔ zhōng fēn liǎng yá shù。
八阵深藏神鬼愁,三峡奔流雪涛怒。bā zhèn shēn cáng shén guǐ chóu,sān xiá bēn liú xuě tāo nù。
朝辞白帝暮江陵,一日经行千里程。cháo cí bái dì mù jiāng líng,yī rì jīng xíng qiān lǐ chéng。
篙工长年假水力,舟中人坐无忧惊。gāo gōng zhǎng nián jiǎ shuǐ lì,zhōu zhōng rén zuò wú yōu jīng。
我生不作远游客,每检舆图心颇识。wǒ shēng bù zuò yuǎn yóu kè,měi jiǎn yú tú xīn pǒ shí。
幸而得此川峡图,十二巫山若亲历。xìng ér dé cǐ chuān xiá tú,shí èr wū shān ruò qīn lì。
乃知妙夺造化功,几回坐对心神融。nǎi zhī miào duó zào huà gōng,jǐ huí zuò duì xīn shén róng。
风雷欻翕妙不测,顷刻缩地来壶公。fēng léi chuā xī miào bù cè,qǐng kè suō dì lái hú gōng。
莫君与予交莫逆,髫龀以来今五帙。mò jūn yǔ yǔ jiāo mò nì,tiáo chèn yǐ lái jīn wǔ zhì。
爱我能如鲍叔贤,惭予不似夷吾德。ài wǒ néng rú bào shū xián,cán yǔ bù shì yí wú dé。
君来见画心亦珍,双手卷之持赠君。jūn lái jiàn huà xīn yì zhēn,shuāng shǒu juǎn zhī chí zèng jūn。
世间奇玩岂我独,眼底知心能几人。shì jiān qí wán qǐ wǒ dú,yǎn dǐ zhī xīn néng jǐ rén。

采菱图

杜琼

苕溪秋高水初落,菱花已老菱生角。sháo xī qiū gāo shuǐ chū luò,líng huā yǐ lǎo líng shēng jiǎo。
红裙绿髻谁家人,小艇如梭不停泊。hóng qún lǜ jì shuí jiā rén,xiǎo tǐng rú suō bù tíng pō。
三三两两共采菱,纤纤十指寒如冰。sān sān liǎng liǎng gòng cǎi líng,xiān xiān shí zhǐ hán rú bīng。
不怕指寒并刺损,只恐归家无斗升。bù pà zhǐ hán bìng cì sǔn,zhǐ kǒng guī jiā wú dòu shēng。
湖州人家风俗美,男解耕田女丝枲。hú zhōu rén jiā fēng sú měi,nán jiě gēng tián nǚ sī xǐ。
采菱郎是采桑人,又与家中助生理。cǎi líng láng shì cǎi sāng rén,yòu yǔ jiā zhōng zhù shēng lǐ。
落日青山敛暮烟,湖波十里镜中天。luò rì qīng shān liǎn mù yān,hú bō shí lǐ jìng zhōng tiān。
清歌一曲循归路,不似耶溪唱采莲。qīng gē yī qū xún guī lù,bù shì yé xī chàng cǎi lián。