古诗词

送敷竺昙住义乌双林寺二十韵

唐之淳

双林古名刹,婺女之乌伤。shuāng lín gǔ míng shā,wù nǚ zhī wū shāng。
云出汉水白,云归山气黄。yún chū hàn shuǐ bái,yún guī shān qì huáng。
维昔传大士,依山开道场。wéi xī chuán dà shì,yī shān kāi dào chǎng。
六时动天乐,草木生妙香。liù shí dòng tiān lè,cǎo mù shēng miào xiāng。
峰头七佛塔,塔下双神堂。fēng tóu qī fú tǎ,tǎ xià shuāng shén táng。
堂中席久虚,猿鹤愁怨望。táng zhōng xí jiǔ xū,yuán hè chóu yuàn wàng。
吾师霞外秀,六十须眉苍。wú shī xiá wài xiù,liù shí xū méi cāng。
祝发石桥左,挂衣双涧傍。zhù fā shí qiáo zuǒ,guà yī shuāng jiàn bàng。
小笠冒暑雨,轻袍带晨霜。xiǎo lì mào shǔ yǔ,qīng páo dài chén shuāng。
手持文部檄,脚踏龙河航。shǒu chí wén bù xí,jiǎo tà lóng hé háng。
访我玄津西,送之钟山阳。fǎng wǒ xuán jīn xī,sòng zhī zhōng shān yáng。
是时五月朔,绿树薰风凉。shì shí wǔ yuè shuò,lǜ shù xūn fēng liáng。
薝葡白胜云,菖蒲过人长。zhān pú bái shèng yún,chāng pú guò rén zhǎng。
我留看归去,迟回以彷徨。wǒ liú kàn guī qù,chí huí yǐ páng huáng。
师行过越乡,烦师一徜徉。shī xíng guò yuè xiāng,fán shī yī cháng yáng。
乡中多亲友,念我几回肠。xiāng zhōng duō qīn yǒu,niàn wǒ jǐ huí cháng。
为我少安慰,令我羁思忘。wèi wǒ shǎo ān wèi,lìng wǒ jī sī wàng。
马群有骐骥,羽族有凤凰。mǎ qún yǒu qí jì,yǔ zú yǒu fèng huáng。
览德匪称力,如火不用光。lǎn dé fěi chēng lì,rú huǒ bù yòng guāng。
大士迟师久,勉哉宜自彊。dà shì chí shī jiǔ,miǎn zāi yí zì jiàng。

唐之淳

明浙江山阴人,名愚士,以字行。唐肃子。建文二年,以方孝孺荐,为翰林侍读,与孝孺俱领修书事。旋卒。有《唐愚士诗》。 唐之淳的作品>>

猜您喜欢

次孟熙韵

唐之淳

百顷清江一草庐,乡人齐识病相如。bǎi qǐng qīng jiāng yī cǎo lú,xiāng rén qí shí bìng xiāng rú。
不知吟得秋多少,柿叶红时好细书。bù zhī yín dé qiū duō shǎo,shì yè hóng shí hǎo xì shū。

望仙楼图

唐之淳

马声龙影半天来,月殿霞扉次第开。mǎ shēng lóng yǐng bàn tiān lái,yuè diàn xiá fēi cì dì kāi。
一自踏歌归碧落,人间空筑望仙台。yī zì tà gē guī bì luò,rén jiān kōng zhù wàng xiān tái。

奉和南涧公送别之韵

唐之淳

自甘天地一闲人,偶得从游南涧滨。zì gān tiān dì yī xián rén,ǒu dé cóng yóu nán jiàn bīn。
吟到好风兼细柳,锦囊字字合阳春。yín dào hǎo fēng jiān xì liǔ,jǐn náng zì zì hé yáng chūn。

舟次龙涡驿

唐之淳

龙涡驿对凤凰洲,五色云中玉气浮。lóng wō yì duì fèng huáng zhōu,wǔ sè yún zhōng yù qì fú。
今日已为汤沐邑,分明千古帝王州。jīn rì yǐ wèi tāng mù yì,fēn míng qiān gǔ dì wáng zhōu。

喜雨

唐之淳

归来雁影中流见,过去钟声两岸闻。guī lái yàn yǐng zhōng liú jiàn,guò qù zhōng shēng liǎng àn wén。
日没山青星斗黑,小龙将雨嫁春云。rì méi shān qīng xīng dòu hēi,xiǎo lóng jiāng yǔ jià chūn yún。

喜雨

唐之淳

水生华发草毿毿,春半人家未浴蚕。shuǐ shēng huá fā cǎo sān sān,chūn bàn rén jiā wèi yù cán。
一夜雨声淮泗白,却疑蓬底睡江南。yī yè yǔ shēng huái sì bái,què yí péng dǐ shuì jiāng nán。

泗州第一山追和米南宫韵

唐之淳

书画船从此地还,云霞草木尽毫间。shū huà chuán cóng cǐ dì hái,yún xiá cǎo mù jǐn háo jiān。
江淮多少名山水,此是君家第一山。jiāng huái duō shǎo míng shān shuǐ,cǐ shì jūn jiā dì yī shān。

舟中对花

唐之淳

河畔庄前无数花,折来船上饮流霞。hé pàn zhuāng qián wú shù huā,zhé lái chuán shàng yǐn liú xiá。
故园亦有如花树,争奈开时不在家。gù yuán yì yǒu rú huā shù,zhēng nài kāi shí bù zài jiā。

题夹竹桃花图

唐之淳

青泥白石净无埃,碧雨红霞次第来。qīng ní bái shí jìng wú āi,bì yǔ hóng xiá cì dì lái。
可是瑶池春醉里,借骑阿母小鸾回。kě shì yáo chí chūn zuì lǐ,jiè qí ā mǔ xiǎo luán huí。

泗州舟中怀乡友

唐之淳

年时忆友在吴山,只隔钱塘一水间。nián shí yì yǒu zài wú shān,zhǐ gé qián táng yī shuǐ jiān。
今日独看淮泗月,千山万水不知还。jīn rì dú kàn huái sì yuè,qiān shān wàn shuǐ bù zhī hái。

豫河舟中

唐之淳

豫河曲北运河多,水转湾埼疾似梭。yù hé qū běi yùn hé duō,shuǐ zhuǎn wān qí jí shì suō。
直港得风斜港背,橹声帆影两相和。zhí gǎng dé fēng xié gǎng bèi,lǔ shēng fān yǐng liǎng xiāng hé。

别家

唐之淳

远别辞亲苦念家,马头明日是天涯。yuǎn bié cí qīn kǔ niàn jiā,mǎ tóu míng rì shì tiān yá。
床前小女知人意,也学悲啼向阿耶。chuáng qián xiǎo nǚ zhī rén yì,yě xué bēi tí xiàng ā yé。

出都门

唐之淳

欲抛笔砚学从征,跨马弯弓事事生。yù pāo bǐ yàn xué cóng zhēng,kuà mǎ wān gōng shì shì shēng。
今日都门辞别去,春风一路入幽并。jīn rì dōu mén cí bié qù,chūn fēng yī lù rù yōu bìng。

江上

唐之淳

山峰如马浪如龙,巴雪消时春气浓。shān fēng rú mǎ làng rú lóng,bā xuě xiāo shí chūn qì nóng。
万里顺流东到海,石头城下合朝宗。wàn lǐ shùn liú dōng dào hǎi,shí tóu chéng xià hé cháo zōng。

陌上暮春

唐之淳

斗草听莺非我事,傍花随柳亦闲人。dòu cǎo tīng yīng fēi wǒ shì,bàng huā suí liǔ yì xián rén。
如今去作扁舟客,燕赵江淮过一春。rú jīn qù zuò biǎn zhōu kè,yàn zhào jiāng huái guò yī chūn。