古诗词

题十六罗汉画卷

唐之淳

十六应真谁为写,无住庵主隆茂宗。shí liù yīng zhēn shuí wèi xiě,wú zhù ān zhǔ lóng mào zōng。
茂宗亲入龙眠室,意匠仿佛将无同。mào zōng qīn rù lóng mián shì,yì jiàng fǎng fú jiāng wú tóng。
结跏趺坐侍天女,偏袒右肩降神龙。jié jiā fū zuò shì tiān nǚ,piān tǎn yòu jiān jiàng shén lóng。
手乂布衲云石静,背倚蒲团秋树空。shǒu yì bù nà yún shí jìng,bèi yǐ pú tuán qiū shù kōng。
或圆其颅狞若怒,或帽其首皤而翁。huò yuán qí lú níng ruò nù,huò mào qí shǒu pó ér wēng。
或持经卷面新竹,或撚长须修古容。huò chí jīng juǎn miàn xīn zhú,huò niǎn zhǎng xū xiū gǔ róng。
或陪语笑荫嘉木,或袖麈尾邻枯筇。huò péi yǔ xiào yīn jiā mù,huò xiù zhǔ wěi lín kū qióng。
或憩荦确枕苍虎,草木衣袂皆天风。huò qì luò què zhěn cāng hǔ,cǎo mù yī mèi jiē tiān fēng。
或老无力挟以幼,牙齿脱落双鬓童。huò lǎo wú lì xié yǐ yòu,yá chǐ tuō luò shuāng bìn tóng。
一翁羽扇治茗饮,二士徐行相与从。yī wēng yǔ shàn zhì míng yǐn,èr shì xú xíng xiāng yǔ cóng。
就中笔法各臻极,体态一一清而丰。jiù zhōng bǐ fǎ gè zhēn jí,tǐ tài yī yī qīng ér fēng。
非仙非神亦非鬼,特以戏幻施神通。fēi xiān fēi shén yì fēi guǐ,tè yǐ xì huàn shī shén tōng。
我去天台不千里,赤城烟霞魂梦中。wǒ qù tiān tái bù qiān lǐ,chì chéng yān xiá hún mèng zhōng。
胡麻饭熟木瓜烂,桃花流水春溶溶。hú má fàn shú mù guā làn,táo huā liú shuǐ chūn róng róng。
每思石桥若天上,有脚未踏心忡忡。měi sī shí qiáo ruò tiān shàng,yǒu jiǎo wèi tà xīn chōng chōng。
今日何日展图画,钟山秋雨鸣梧桐。jīn rì hé rì zhǎn tú huà,zhōng shān qiū yǔ míng wú tóng。
欣然矫首望瀛海,应真有灵当我逢。xīn rán jiǎo shǒu wàng yíng hǎi,yīng zhēn yǒu líng dāng wǒ féng。

唐之淳

明浙江山阴人,名愚士,以字行。唐肃子。建文二年,以方孝孺荐,为翰林侍读,与孝孺俱领修书事。旋卒。有《唐愚士诗》。 唐之淳的作品>>

猜您喜欢

月桥晚步

唐之淳

两楼钟鼓自西东,野水长天夕照红。liǎng lóu zhōng gǔ zì xī dōng,yě shuǐ zhǎng tiān xī zhào hóng。
一片闲鸥飞尽处,数家茅屋酒旗风。yī piàn xián ōu fēi jǐn chù,shù jiā máo wū jiǔ qí fēng。

过高丽寺又小高丽寺

唐之淳

金银画壁谢觚棱,中国人留外国僧。jīn yín huà bì xiè gū léng,zhōng guó rén liú wài guó sēng。
今日寺存僧去尽,淡烟明月是香灯。jīn rì sì cún sēng qù jǐn,dàn yān míng yuè shì xiāng dēng。

过高丽寺又小高丽寺

唐之淳

系马荒宫读古碑,寺名犹识小高丽。xì mǎ huāng gōng dú gǔ bēi,sì míng yóu shí xiǎo gāo lì。
伤心莫问前朝事,吹落椒花见黍离。shāng xīn mò wèn qián cháo shì,chuī luò jiāo huā jiàn shǔ lí。

送袁公子回济南

唐之淳

辽竭幽燕去远征,那堪送别在燕城。liáo jié yōu yàn qù yuǎn zhēng,nà kān sòng bié zài yàn chéng。
居庸风色卢沟月,并作离亭一夜情。jū yōng fēng sè lú gōu yuè,bìng zuò lí tíng yī yè qíng。

送黄大舍回山东

唐之淳

白霫渔阳又北平,时常同住又同行。bái xí yú yáng yòu běi píng,shí cháng tóng zhù yòu tóng xíng。
于今忽送山东别,两地相思共月明。yú jīn hū sòng shān dōng bié,liǎng dì xiāng sī gòng yuè míng。

暂宿八鲁庄梦颐庵公独宿城中

唐之淳

偶因送客入城迟,旧院空床旦宿时。ǒu yīn sòng kè rù chéng chí,jiù yuàn kōng chuáng dàn sù shí。
夜半月明山鹤叫,犹疑西阁共联诗。yè bàn yuè míng shān hè jiào,yóu yí xī gé gòng lián shī。

和颐庵翁赠窗下菊韵二首

唐之淳

半宜晴日半羞寒,得近公家十二阑。bàn yí qíng rì bàn xiū hán,dé jìn gōng jiā shí èr lán。
好觅画人传色样,黄金新铸不曾干。hǎo mì huà rén chuán sè yàng,huáng jīn xīn zhù bù céng gàn。

和颐庵翁赠窗下菊韵二首

唐之淳

腻黄残绿底禁寒,移傍书帷更作阑。nì huáng cán lǜ dǐ jìn hán,yí bàng shū wéi gèng zuò lán。
自是爱深看养别,向阳浇灌不教乾。zì shì ài shēn kàn yǎng bié,xiàng yáng jiāo guàn bù jiào qián。

十月二十一日夜次甲马营遇我公使还遂登舟陪至东昌行三百里馀公出示颐庵先生及公弟松轩见寄诗喜赓其韵诗凡四首其一以识邂逅之遇其三以答颐庵松轩金台同寓之情云后四日安山湖舟中记

唐之淳

不奈寒侵季子裘,忽惊同载李膺舟。bù nài hán qīn jì zi qiú,hū jīng tóng zài lǐ yīng zhōu。
使星一点依南斗,肯作聊城五夜留。shǐ xīng yī diǎn yī nán dòu,kěn zuò liáo chéng wǔ yè liú。

十月二十一日夜次甲马营遇我公使还遂登舟陪至东昌行三百里馀公出示颐庵先生及公弟松轩见寄诗喜赓其韵诗凡四首其一以识邂逅之遇其三以答颐庵松轩金台同寓之情云后四日安山湖舟中记

唐之淳

内墙阴处月桥西,记得联镳觅故溪。nèi qiáng yīn chù yuè qiáo xī,jì dé lián biāo mì gù xī。
千里北风成怅望,几时南客重提携。qiān lǐ běi fēng chéng chàng wàng,jǐ shí nán kè zhòng tí xié。

十月二十一日夜次甲马营遇我公使还遂登舟陪至东昌行三百里馀公出示颐庵先生及公弟松轩见寄诗喜赓其韵诗凡四首其一以识邂逅之遇其三以答颐庵松轩金台同寓之情云后四日安山湖舟中记

唐之淳

琵琶山人白发翁,金玉文章冰雪容。pí pá shān rén bái fā wēng,jīn yù wén zhāng bīng xuě róng。
凤凰台下时常见,野鹤群中不易逢。fèng huáng tái xià shí cháng jiàn,yě hè qún zhōng bù yì féng。

十月二十一日夜次甲马营遇我公使还遂登舟陪至东昌行三百里馀公出示颐庵先生及公弟松轩见寄诗喜赓其韵诗凡四首其一以识邂逅之遇其三以答颐庵松轩金台同寓之情云后四日安山湖舟中记

唐之淳

锦袍公子最多情,每许山人并马行。jǐn páo gōng zi zuì duō qíng,měi xǔ shān rén bìng mǎ xíng。
今日独乘官舰去,却瞻马首曳心旌。jīn rì dú chéng guān jiàn qù,què zhān mǎ shǒu yè xīn jīng。

东昌得家书

唐之淳

七月家书远使将,那知今夜泊东昌。qī yuè jiā shū yuǎn shǐ jiāng,nà zhī jīn yè pō dōng chāng。
朝来曾与家人说,蜡烛开花鹊噪樯。cháo lái céng yǔ jiā rén shuō,là zhú kāi huā què zào qiáng。

徐王庙下作

唐之淳

好在徐王庙下邻,邻人出酒饮行人。hǎo zài xú wáng miào xià lín,lín rén chū jiǔ yǐn xíng rén。
自说王家多宠庇,差科不动是闲身。zì shuō wáng jiā duō chǒng bì,chà kē bù dòng shì xián shēn。

自京还越道中杂占六绝句

唐之淳

脱却双轮换独轮,乘船人作坐车人。tuō què shuāng lún huàn dú lún,chéng chuán rén zuò zuò chē rén。
明朝又复乘船去,却畏风波不畏尘。míng cháo yòu fù chéng chuán qù,què wèi fēng bō bù wèi chén。