古诗词

慈母石歌

陈献章

岩石江头峻如壁,舟人指为慈母石。yán shí jiāng tóu jùn rú bì,zhōu rén zhǐ wèi cí mǔ shí。
慈母名来不可闻,巉岩兀嵂秋江碧。cí mǔ míng lái bù kě wén,chán yán wù lǜ qiū jiāng bì。
我闻慈母名,起我父母思。wǒ wén cí mǔ míng,qǐ wǒ fù mǔ sī。
人有父母谁不思,我思父母徒伤悲。rén yǒu fù mǔ shuí bù sī,wǒ sī fù mǔ tú shāng bēi。
忆昔生我童稚时,家贫逐日图生资。yì xī shēng wǒ tóng zhì shí,jiā pín zhú rì tú shēng zī。
析薪与我代灯烛,鬻衣与我买诗书。xī xīn yǔ wǒ dài dēng zhú,yù yī yǔ wǒ mǎi shī shū。
朝夕俾我苦勤学,戒我勿似庸常儿。cháo xī bǐ wǒ kǔ qín xué,jiè wǒ wù shì yōng cháng ér。
况生我命苦多疾,父母提挈绵岁月。kuàng shēng wǒ mìng kǔ duō jí,fù mǔ tí qiè mián suì yuè。
一朝我病忽呻吟,父母咿哑面如漆。yī cháo wǒ bìng hū shēn yín,fù mǔ yī yǎ miàn rú qī。
父母衣我兮宁自寒,父母食我兮宁自饥。fù mǔ yī wǒ xī níng zì hán,fù mǔ shí wǒ xī níng zì jī。
我今身为一命仕,薄俸堪将备甘旨。wǒ jīn shēn wèi yī mìng shì,báo fèng kān jiāng bèi gān zhǐ。
二亲已去掩荒丘,薄俸还将饱妻子。èr qīn yǐ qù yǎn huāng qiū,báo fèng hái jiāng bǎo qī zi。
几回举箸食腥膻,默默不知双泪涟。jǐ huí jǔ zhù shí xīng shān,mò mò bù zhī shuāng lèi lián。
收泪还将酒杯奠,杯奠不到音容前。shōu lèi hái jiāng jiǔ bēi diàn,bēi diàn bù dào yīn róng qián。
慈母石,世罕有,汝在江头天地久。cí mǔ shí,shì hǎn yǒu,rǔ zài jiāng tóu tiān dì jiǔ。
我思父母不能养,恨恨当同尔齐朽。wǒ sī fù mǔ bù néng yǎng,hèn hèn dāng tóng ěr qí xiǔ。
呜呼罔极恩难报,幸今赖有移忠孝。wū hū wǎng jí ēn nán bào,xìng jīn lài yǒu yí zhōng xiào。
尚当竭力事吾君,庶可扬名酬二亲。shàng dāng jié lì shì wú jūn,shù kě yáng míng chóu èr qīn。
诗曰:谁化江边石,世传慈母名。shī yuē shuí huà jiāng biān shí,shì chuán cí mǔ míng。
神枯真可想,意得貌如生。shén kū zhēn kě xiǎng,yì dé mào rú shēng。
行路三回顾,题诗独见称。xíng lù sān huí gù,tí shī dú jiàn chēng。
丹青在人目,千古共沾缨。dān qīng zài rén mù,qiān gǔ gòng zhān yīng。

陈献章

明广东新会人,字公甫,号石斋,晚号石翁,居白沙里,学者称白沙先生。正统十二年,两赴礼部不第。从吴与弼讲理学,居半年而归。筑阳春台,读书静坐,数年不出户。入京至国子监,祭酒邢让惊为真儒复出。成化十九年授翰林检讨,乞终养归。其学以静为主,教学者端坐澄心,于静中养出端倪。兰溪姜麟称之为“活孟子”。又工书画,山居偶乏笔,束茅代之,遂自成一家,时呼为茅笔字。画多墨梅。有《白沙诗教解》、《白沙集》。 陈献章的作品>>

猜您喜欢

杂诗三首

陈献章

平生交态如兄弟,此日悲歌不忍闻。píng shēng jiāo tài rú xiōng dì,cǐ rì bēi gē bù rěn wén。
欲寄秋风两行字,九原无雁独怜君。yù jì qiū fēng liǎng xíng zì,jiǔ yuán wú yàn dú lián jūn。

题杜少陵小影次韵柳文肃

陈献章

孟子诗肩高耸山,杜陵谈笑古风还。mèng zi shī jiān gāo sǒng shān,dù líng tán xiào gǔ fēng hái。
世间还对忧时画,美酒花前已破颜。shì jiān hái duì yōu shí huà,měi jiǔ huā qián yǐ pò yán。

与旧童子

陈献章

神药烧茶伴老夫,昔时童子今生须。shén yào shāo chá bàn lǎo fū,xī shí tóng zi jīn shēng xū。
青春过眼如白水,白雪满头非故吾。qīng chūn guò yǎn rú bái shuǐ,bái xuě mǎn tóu fēi gù wú。

谢惠酒

陈献章

白发苍颜老石斋,出门秋思满天涯。bái fā cāng yán lǎo shí zhāi,chū mén qiū sī mǎn tiān yá。
极怜紫酒逡巡有,不负黄花点缀佳。jí lián zǐ jiǔ qūn xún yǒu,bù fù huáng huā diǎn zhuì jiā。

五月二十七夜?风作屋漏

陈献章

灯残四壁漏痕斜,老屋回风落细沙。dēng cán sì bì lòu hén xié,lǎo wū huí fēng luò xì shā。
乾坤更有晴明日,为报家人莫怨嗟。qián kūn gèng yǒu qíng míng rì,wèi bào jiā rén mò yuàn jiē。

题画

陈献章

赤壁矶头天欲曙,缟衣和梦掠舟西。chì bì jī tóu tiān yù shǔ,gǎo yī hé mèng lüè zhōu xī。
欲寻故处何由见,长恨今人画亦非。yù xún gù chù hé yóu jiàn,zhǎng hèn jīn rén huà yì fēi。

题月溪卷

陈献章

月出东方白涨溪,溪翁行乐溪东西。yuè chū dōng fāng bái zhǎng xī,xī wēng xíng lè xī dōng xī。
相思欲过隔溪去,南斗无光北斗低。xiāng sī yù guò gé xī qù,nán dòu wú guāng běi dòu dī。

赠周镐兄弟

陈献章

周生两马齐两鞭,京指长安镐在山。zhōu shēng liǎng mǎ qí liǎng biān,jīng zhǐ zhǎng ān gǎo zài shān。
今夜尊前看秋月,明年秋月忆尊前。jīn yè zūn qián kàn qiū yuè,míng nián qiū yuè yì zūn qián。

阅马氏均田文

陈献章

王侯尚爱橐中装,何况田家弟与兄。wáng hóu shàng ài tuó zhōng zhuāng,hé kuàng tián jiā dì yǔ xiōng。
孟子未知人世事,独将仁义教齐梁。mèng zi wèi zhī rén shì shì,dú jiāng rén yì jiào qí liáng。

喜雨

陈献章

满眼珠玉不足珍,甘雨一洒万家春。mǎn yǎn zhū yù bù zú zhēn,gān yǔ yī sǎ wàn jiā chūn。
昨日苍头木洲至,又道木洲饥杀人。zuó rì cāng tóu mù zhōu zhì,yòu dào mù zhōu jī shā rén。

秋日

陈献章

山河一望仲秋前,枫叶初黄水半川。shān hé yī wàng zhòng qiū qián,fēng yè chū huáng shuǐ bàn chuān。
路上行人不归去,北风吹尔过残年。lù shàng xíng rén bù guī qù,běi fēng chuī ěr guò cán nián。

秋日

陈献章

木犀未发奈莲空,小女来方剪彩工。mù xī wèi fā nài lián kōng,xiǎo nǚ lái fāng jiǎn cǎi gōng。
不信衰荣是天道,觅花无处怨西风。bù xìn shuāi róng shì tiān dào,mì huā wú chù yuàn xī fēng。

将如东莞闻途中盗发不果

陈献章

扁舟东过扶胥口,一日二日之便风。biǎn zhōu dōng guò fú xū kǒu,yī rì èr rì zhī biàn fēng。
何故三旬不成往,仰船冈下贼旗红。hé gù sān xún bù chéng wǎng,yǎng chuán gāng xià zéi qí hóng。

赠邓柏林其人貌似伍光宇

陈献章

南山面目偶然同,又向人间见此翁。nán shān miàn mù ǒu rán tóng,yòu xiàng rén jiān jiàn cǐ wēng。
碧罗窗下一杯酒,犹胜良宵梦里逢。bì luó chuāng xià yī bēi jiǔ,yóu shèng liáng xiāo mèng lǐ féng。

赠邓柏林其人貌似伍光宇

陈献章

此老若是石曼卿,此山便是芙蓉城。cǐ lǎo ruò shì shí màn qīng,cǐ shān biàn shì fú róng chéng。
高歌独控青骡去,是有风流万古情。gāo gē dú kòng qīng luó qù,shì yǒu fēng liú wàn gǔ qíng。