古诗词

清平乐

王国维

樱桃花底,相见颓云髻。yīng táo huā dǐ,xiāng jiàn tuí yún jì。
的的银无限意,消得和衣浓睡。de de yín wú xiàn yì,xiāo dé hé yī nóng shuì。
当时草草西窗,都成别后思量。dāng shí cǎo cǎo xī chuāng,dōu chéng bié hòu sī liàng。
料得天涯异日,应思今夜凄凉。liào dé tiān yá yì rì,yīng sī jīn yè qī liáng。
王国维

王国维

王国维(1877年—1927年),字伯隅、静安,号观堂、永观,汉族,浙江海宁盐官镇人。清末秀才。我国近现代在文学、美学、史学、哲学、古文字学、考古学等各方面成就卓著的学术巨子,国学大师。 王国维的作品>>

猜您喜欢

蝶恋花·阅尽天涯离别苦

王国维

阅尽天涯离别苦。yuè jǐn tiān yá lí bié kǔ。
不道归来,零落花如许。bù dào guī lái,líng luò huā rú xǔ。
花底相看无一语,绿窗春与天俱莫。huā dǐ xiāng kàn wú yī yǔ,lǜ chuāng chūn yǔ tiān jù mò。
待把相思灯下诉。dài bǎ xiāng sī dēng xià sù。
一缕新欢,旧恨千千缕。yī lǚ xīn huān,jiù hèn qiān qiān lǚ。
最是人间留不住,朱颜辞镜花辞树。zuì shì rén jiān liú bù zhù,zhū yán cí jìng huā cí shù。

浣溪沙

王国维

掩卷平生有百端。yǎn juǎn píng shēng yǒu bǎi duān。
饱更忧患转冥顽。bǎo gèng yōu huàn zhuǎn míng wán。
偶听鹈鴂怨春残。ǒu tīng tí jué yuàn chūn cán。
坐觉亡何消白日,更缘随例弄丹铅。zuò jué wáng hé xiāo bái rì,gèng yuán suí lì nòng dān qiān。
闲愁无分况清欢。xián chóu wú fēn kuàng qīng huān。

虞美人

王国维

弄梅骑竹嬉游日,门户初相识。nòng méi qí zhú xī yóu rì,mén hù chū xiāng shí。
未能羞涩但娇痴,却立风前散发衬凝脂。wèi néng xiū sè dàn jiāo chī,què lì fēng qián sàn fā chèn níng zhī。
近来瞥见都无语,但觉双眉聚。jìn lái piē jiàn dōu wú yǔ,dàn jué shuāng méi jù。
不知何日始工愁,记取那回花下一低头。bù zhī hé rì shǐ gōng chóu,jì qǔ nà huí huā xià yī dī tóu。

虞美人

王国维

碧苔深锁长门路。bì tái shēn suǒ zhǎng mén lù。
总为蛾眉误。zǒng wèi é méi wù。
自来积毁骨能销。zì lái jī huǐ gǔ néng xiāo。
何况真红一点臂砂娇。hé kuàng zhēn hóng yī diǎn bì shā jiāo。
妾身但使分明在。qiè shēn dàn shǐ fēn míng zài。
肯把朱颜悔。kěn bǎ zhū yán huǐ。
从今不复梦承恩。cóng jīn bù fù mèng chéng ēn。
且自簪花坐赏镜中人。qiě zì zān huā zuò shǎng jìng zhōng rén。

浣溪沙

王国维

山寺微茫背夕曛,鸟飞不到半山昏,上方孤磬定行云。shān sì wēi máng bèi xī xūn,niǎo fēi bù dào bàn shān hūn,shàng fāng gū qìng dìng xíng yún。
试上高峰窥皓月,偶开天眼觑红尘,可怜身是眼中人。shì shàng gāo fēng kuī hào yuè,ǒu kāi tiān yǎn qù hóng chén,kě lián shēn shì yǎn zhōng rén。

百字令·题孙隘庵《南窗寄傲图》

王国维

楚灵均后,数柴桑,第一伤心人物。chǔ líng jūn hòu,shù chái sāng,dì yī shāng xīn rén wù。
招屈亭前千古水,流向浔阳百折。zhāo qū tíng qián qiān gǔ shuǐ,liú xiàng xún yáng bǎi zhé。
夷叔西陵,山阳下国,此恨那堪说。yí shū xī líng,shān yáng xià guó,cǐ hèn nà kān shuō。
寂寥千载,有人同此伊郁。jì liáo qiān zài,yǒu rén tóng cǐ yī yù。
堪叹招隐图成,赤明龙汉,小劫须臾阅。kān tàn zhāo yǐn tú chéng,chì míng lóng hàn,xiǎo jié xū yú yuè。
试与披图寻甲子,尚记义熙年月。shì yǔ pī tú xún jiǎ zi,shàng jì yì xī nián yuè。
归鸟心期,孤云身世,容易成华发。guī niǎo xīn qī,gū yún shēn shì,róng yì chéng huá fā。
乔松无恙,素心还问霜杰。qiáo sōng wú yàng,sù xīn hái wèn shuāng jié。

扫花游

王国维

疏林挂日,正雾淡烟收,苍然平楚。shū lín guà rì,zhèng wù dàn yān shōu,cāng rán píng chǔ。
绕林细路,听沉沉落叶,玉骢踏去。rào lín xì lù,tīng chén chén luò yè,yù cōng tà qù。
背日丹枫,到眼秋光如许。bèi rì dān fēng,dào yǎn qiū guāng rú xǔ。
正延伫。zhèng yán zhù。
便一片飞来,说与迟暮。biàn yī piàn fēi lái,shuō yǔ chí mù。
欢事难再溯。huān shì nán zài sù。
是载酒携柑,旧曾游处。shì zài jiǔ xié gān,jiù céng yóu chù。
清歌未住。qīng gē wèi zhù。
又黄鹂趁拍,飞花入俎。yòu huáng lí chèn pāi,fēi huā rù zǔ。
今日重来,除是斜晖如故。jīn rì zhòng lái,chú shì xié huī rú gù。
隐高树。yǐn gāo shù。
有寒鸦、相呼俦侣。yǒu hán yā xiāng hū chóu lǚ。

卜算子·水仙

王国维

罗袜悄无尘,金屋浑难贮。luó wà qiāo wú chén,jīn wū hún nán zhù。
月底溪边一晌看,便恐淩波去。yuè dǐ xī biān yī shǎng kàn,biàn kǒng líng bō qù。
独自惜幽芳,不敢矜迟暮。dú zì xī yōu fāng,bù gǎn jīn chí mù。
却笑孤山万树梅,狼藉花如许。què xiào gū shān wàn shù méi,láng jí huā rú xǔ。

玉楼春

王国维

今年花事垂垂过,明岁花开应更亸。jīn nián huā shì chuí chuí guò,míng suì huā kāi yīng gèng duǒ。
看花终古少年多,只恐少年非属我。kàn huā zhōng gǔ shǎo nián duō,zhǐ kǒng shǎo nián fēi shǔ wǒ。
劝君莫厌尊罍大,醉倒且拚花底卧。quàn jūn mò yàn zūn léi dà,zuì dào qiě pàn huā dǐ wò。
君看今日树头花,不是去年枝上朵。jūn kàn jīn rì shù tóu huā,bù shì qù nián zhī shàng duǒ。

好事近

王国维

愁展翠罗衾,半是馀温半泪。chóu zhǎn cuì luó qīn,bàn shì yú wēn bàn lèi。
不辨坠欢新恨,是人间滋味。bù biàn zhuì huān xīn hèn,shì rén jiān zī wèi。
几年相守郁金堂,草草浑闲事。jǐ nián xiāng shǒu yù jīn táng,cǎo cǎo hún xián shì。
独向西风林下,望红尘一骑。dú xiàng xī fēng lín xià,wàng hóng chén yī qí。

好事近

王国维

夜起倚危楼,楼角玉绳低亚。yè qǐ yǐ wēi lóu,lóu jiǎo yù shéng dī yà。
唯有月明霜冷,浸万家鸳瓦。wéi yǒu yuè míng shuāng lěng,jìn wàn jiā yuān wǎ。
人间何苦又悲秋,正是伤春罢。rén jiān hé kǔ yòu bēi qiū,zhèng shì shāng chūn bà。
却向春风亭畔,数梧桐叶下。què xiàng chūn fēng tíng pàn,shù wú tóng yè xià。

阮郎归

王国维

美人消息隔重关,川途弯复弯。měi rén xiāo xī gé zhòng guān,chuān tú wān fù wān。
沉沉空翠厌征鞍,马前山复山。chén chén kōng cuì yàn zhēng ān,mǎ qián shān fù shān。
浓泼黛,缓拖鬟,当年看复看。nóng pō dài,huǎn tuō huán,dāng nián kàn fù kàn。
只馀眉样在人间,相逢艰复艰。zhǐ yú méi yàng zài rén jiān,xiāng féng jiān fù jiān。

齐天乐·蟋蟀用姜白石原韵

王国维

天涯已自悲秋极,何须更闻虫语。tiān yá yǐ zì bēi qiū jí,hé xū gèng wén chóng yǔ。
乍响瑶阶,旋穿绣闼,更入画屏深处。zhà xiǎng yáo jiē,xuán chuān xiù tà,gèng rù huà píng shēn chù。
喁喁似诉。yóng yóng shì sù。
有几许哀丝,佐伊机杼。yǒu jǐ xǔ āi sī,zuǒ yī jī zhù。
一夜东堂,暗抽离恨万千绪。yī yè dōng táng,àn chōu lí hèn wàn qiān xù。
空庭相和秋雨。kōng tíng xiāng hé qiū yǔ。
又南城罢柝,西院停杵。yòu nán chéng bà tuò,xī yuàn tíng chǔ。
试问王孙,苍茫岁晚,那有闲愁无数。shì wèn wáng sūn,cāng máng suì wǎn,nà yǒu xián chóu wú shù。
宵深谩与。xiāo shēn mán yǔ。
怕梦隐春酣,万家儿女。pà mèng yǐn chūn hān,wàn jiā ér nǚ。
不识孤吟,劳人床下苦。bù shí gū yín,láo rén chuáng xià kǔ。

八声甘州

王国维

直青山缺处是孤城,倒悬浸明湖。zhí qīng shān quē chù shì gū chéng,dào xuán jìn míng hú。
森千帆影里,参差宫阙,风展旌旟。sēn qiān fān yǐng lǐ,cān chà gōng quē,fēng zhǎn jīng yú。
向晚棹声渐急,萧瑟杂菰蒲。xiàng wǎn zhào shēng jiàn jí,xiāo sè zá gū pú。
列炬严城去,灯火千衢。liè jù yán chéng qù,dēng huǒ qiān qú。
不道繁华如许,又万家爆竹,隔院笙竽。bù dào fán huá rú xǔ,yòu wàn jiā bào zhú,gé yuàn shēng yú。
叹沉沉人海,不与慰羁孤。tàn chén chén rén hǎi,bù yǔ wèi jī gū。
剩终朝襟裾相对,纵委蛇,人已厌狂疏。shèng zhōng cháo jīn jū xiāng duì,zòng wěi shé,rén yǐ yàn kuáng shū。
呼灯且觅朱家去,痛饮屠苏。hū dēng qiě mì zhū jiā qù,tòng yǐn tú sū。

采桑子

王国维

高城鼓动兰釭灺,睡也还醒。gāo chéng gǔ dòng lán gāng xiè,shuì yě hái xǐng。
醉也还醒。zuì yě hái xǐng。
忽听孤鸿三两声。hū tīng gū hóng sān liǎng shēng。
人生只似风前絮,欢也零星。rén shēng zhǐ shì fēng qián xù,huān yě líng xīng。
悲也零星。bēi yě líng xīng。
都作连江点点萍。dōu zuò lián jiāng diǎn diǎn píng。
1251234567»