古诗词

何氏孝节诗

祁顺

亭亭华表莞溪上,孝节名高照闾巷。tíng tíng huá biǎo guǎn xī shàng,xiào jié míng gāo zhào lǘ xiàng。
闺门至行动九重,致有洪恩自天降。guī mén zhì xíng dòng jiǔ zhòng,zhì yǒu hóng ēn zì tiān jiàng。
人谁无舅姑,反唇勃溪将何如。rén shuí wú jiù gū,fǎn chún bó xī jiāng hé rú。
人谁无夫妇,失节移天纷莫数。rén shuí wú fū fù,shī jié yí tiān fēn mò shù。
卓哉贤妇心,不与常人同。zhuó zāi xián fù xīn,bù yǔ cháng rén tóng。
舅姑吾所主,良人吾所从。jiù gū wú suǒ zhǔ,liáng rén wú suǒ cóng。
于此尚无情,天地何处容。yú cǐ shàng wú qíng,tiān dì hé chù róng。
高堂婴疾吾悽恻,刲股为糜充药食。gāo táng yīng jí wú qī cè,kuī gǔ wèi mí chōng yào shí。
股肉犹可生,舅姑难再得。gǔ ròu yóu kě shēng,jiù gū nán zài dé。
此身岂忍为亲惜,一朝疾平百忧释。cǐ shēn qǐ rěn wèi qīn xī,yī cháo jí píng bǎi yōu shì。
良人早逝身无依,悲号不是伤春啼。liáng rén zǎo shì shēn wú yī,bēi hào bù shì shāng chūn tí。
寒灯伴机杼,夜雨愁空闺。hán dēng bàn jī zhù,yè yǔ chóu kōng guī。
宁死勿作他人妻,山石可转心不移。níng sǐ wù zuò tā rén qī,shān shí kě zhuǎn xīn bù yí。
吁嗟孝节有如此,扶植纲常厚伦理。xū jiē xiào jié yǒu rú cǐ,fú zhí gāng cháng hòu lún lǐ。
矧当末世风俗溃,妇中却有真男子,小人纷纷当愧死。shěn dāng mò shì fēng sú kuì,fù zhōng què yǒu zhēn nán zi,xiǎo rén fēn fēn dāng kuì sǐ。

祁顺

明广东东莞人,字致和,号巽川。天顺四年进士,授兵部主事,进郎中。成化中使朝鲜,不受金缯,拒声伎之奉。累官至江西左布政使。有《石阡府志》、《巽川集》。 祁顺的作品>>

猜您喜欢

侍御出巡

祁顺

吏民奔走候星轺,山岳无情也动摇。lì mín bēn zǒu hòu xīng yáo,shān yuè wú qíng yě dòng yáo。
不为苍生求利病,更将何事答清朝。bù wèi cāng shēng qiú lì bìng,gèng jiāng hé shì dá qīng cháo。

示政敕二子

祁顺

诗礼相传在鲤庭,儒家元不羡金籯。shī lǐ xiāng chuán zài lǐ tíng,rú jiā yuán bù xiàn jīn yíng。
人言幼小须勤学,况尔如今渐长成。rén yán yòu xiǎo xū qín xué,kuàng ěr rú jīn jiàn zhǎng chéng。

南关五十里至权店

祁顺

平生结得看山缘,足迹东南路几千。píng shēng jié dé kàn shān yuán,zú jì dōng nán lù jǐ qiān。
此日西来山更好,翠屏千叠锦连乾。cǐ rì xī lái shān gèng hǎo,cuì píng qiān dié jǐn lián qián。

褫亭驿庭盘松一株有蛟龙攫拿状

祁顺

头角峥嵘不记年,寒枝如铁叶如烟。tóu jiǎo zhēng róng bù jì nián,hán zhī rú tiě yè rú yān。
驿亭风雪三更后,却恐老龙飞上天。yì tíng fēng xuě sān gèng hòu,què kǒng lǎo lóng fēi shàng tiān。

自长子过长平驿

祁顺

长平高馆一番新,贾相门庭迹已陈。zhǎng píng gāo guǎn yī fān xīn,jiǎ xiāng mén tíng jì yǐ chén。
万事废兴元有数,后人空自笑前人。wàn shì fèi xīng yuán yǒu shù,hòu rén kōng zì xiào qián rén。

交城分司与孙廷用酌别口号

祁顺

薄暮交城共驻骖,翠壶红烛动春酣。báo mù jiāo chéng gòng zhù cān,cuì hú hóng zhú dòng chūn hān。
明朝又向青山别,君指河东我冀南。míng cháo yòu xiàng qīng shān bié,jūn zhǐ hé dōng wǒ jì nán。

陈方伯雨中请饮答以口号二首

祁顺

夏中甘雨不为迟,方伯开筵正及时。xià zhōng gān yǔ bù wèi chí,fāng bó kāi yán zhèng jí shí。
明日尽欢须彻夜,殷勤先报主人知。míng rì jǐn huān xū chè yè,yīn qín xiān bào zhǔ rén zhī。

陈方伯雨中请饮答以口号二首

祁顺

祷雨无嫌得雨迟,田苗犹是发生时。dǎo yǔ wú xián dé yǔ chí,tián miáo yóu shì fā shēng shí。
分明听得舆人颂,方伯忧民天地知。fēn míng tīng dé yú rén sòng,fāng bó yōu mín tiān dì zhī。

又和孙延用韵

祁顺

盾日炎炎遇傅霖,斯民忧乐最关心。dùn rì yán yán yù fù lín,sī mín yōu lè zuì guān xīn。
逢人试问田间水,昨夜添来几许深。féng rén shì wèn tián jiān shuǐ,zuó yè tiān lái jǐ xǔ shēn。

重阳后一日过黄花岭

祁顺

冀北霜风透布袍,重阳随处可登高。jì běi shuāng fēng tòu bù páo,zhòng yáng suí chù kě dēng gāo。
马蹄又过黄花岭,那得黄花荐浊醪。mǎ tí yòu guò huáng huā lǐng,nà dé huáng huā jiàn zhuó láo。

晋府世殿下请宴和诗二绝

祁顺

际遇贤王真可喜,臣僚如坐春风里。jì yù xián wáng zhēn kě xǐ,chén liáo rú zuò chūn fēng lǐ。
宝贤乐善重诗书,昔日河间未堪比。bǎo xián lè shàn zhòng shī shū,xī rì hé jiān wèi kān bǐ。

晋府世殿下请宴和诗二绝

祁顺

晋藩宫阙倚云天,有幸频来醉锦筵。jìn fān gōng quē yǐ yún tiān,yǒu xìng pín lái zuì jǐn yán。
四海升平同一乐,不因光景重流连。sì hǎi shēng píng tóng yī lè,bù yīn guāng jǐng zhòng liú lián。

十二月十六日同张文璧朝世殿下和诗一绝

祁顺

制作清高识睿才,笔花常向梦中开。zhì zuò qīng gāo shí ruì cái,bǐ huā cháng xiàng mèng zhōng kāi。
天然写出阳春调,下里巴人不敢裁。tiān rán xiě chū yáng chūn diào,xià lǐ bā rén bù gǎn cái。

和世殿下送子出阁

祁顺

茅土分封自帝家,王孙仁厚十分嘉。máo tǔ fēn fēng zì dì jiā,wáng sūn rén hòu shí fēn jiā。
成周德化今尤盛,麟趾振振未足夸。chéng zhōu dé huà jīn yóu shèng,lín zhǐ zhèn zhèn wèi zú kuā。

世殿下设宴相待作绝句一章敬和

祁顺

诗如金石韵相宣,七步宁饶子建先。shī rú jīn shí yùn xiāng xuān,qī bù níng ráo zi jiàn xiān。
欲识宝贤清意味,光风霁月浩无边。yù shí bǎo xián qīng yì wèi,guāng fēng jì yuè hào wú biān。