古诗词

有所思

王邦畿

有所思,乃在海水西。yǒu suǒ sī,nǎi zài hǎi shuǐ xī。
思君如驿骑,昼夜不停蹄。sī jūn rú yì qí,zhòu yè bù tíng tí。
怀中金叵罗,饰以白玉歌,道远当奈何。huái zhōng jīn pǒ luó,shì yǐ bái yù gē,dào yuǎn dāng nài hé。
当奈何,付之大海波。dāng nài hé,fù zhī dà hǎi bō。
从今已往,勿复唱歌。cóng jīn yǐ wǎng,wù fù chàng gē。
歌声不能遏兄嫂,耳里谓我为如何。gē shēng bù néng è xiōng sǎo,ěr lǐ wèi wǒ wèi rú hé。
伊那阿鲤鱼,蓰蓰晨风多,黄鹄高飞避网罗。yī nà ā lǐ yú,xǐ xǐ chén fēng duō,huáng gǔ gāo fēi bì wǎng luó。

王邦畿

明末清初广东番禺人。王隼父。明末副贡。隐居罗浮。以诗名。有《耳鸣集》。 王邦畿的作品>>

猜您喜欢

送梁芝五北上

王邦畿

霜天云影散秋阴,白鹤高飞出旧林。shuāng tiān yún yǐng sàn qiū yīn,bái hè gāo fēi chū jiù lín。
万里路程今日别,三春书信隔年心。wàn lǐ lù chéng jīn rì bié,sān chūn shū xìn gé nián xīn。
沿江就店频沽酒,拉客弹君始赎琴。yán jiāng jiù diàn pín gū jiǔ,lā kè dàn jūn shǐ shú qín。
明月满蓬风更好,梅花香梦岭头深。míng yuè mǎn péng fēng gèng hǎo,méi huā xiāng mèng lǐng tóu shēn。

酬和公芝五宿灵洲寺见怀病中

王邦畿

禅栖林影在虚空,佛火如星浪里红。chán qī lín yǐng zài xū kōng,fú huǒ rú xīng làng lǐ hóng。
百八咒钟开鬼国,二时潮鼓报鲛宫。bǎi bā zhòu zhōng kāi guǐ guó,èr shí cháo gǔ bào jiāo gōng。
鹤移高树惊生客,月起前山忆病翁。hè yí gāo shù jīng shēng kè,yuè qǐ qián shān yì bìng wēng。
此夜老龙曾不寐,听君吟咏水声中。cǐ yè lǎo lóng céng bù mèi,tīng jūn yín yǒng shuǐ shēng zhōng。

六十四方草堂堂前梅重阳日一花开

王邦畿

高枝独立迥无邻,先报琼华第一春。gāo zhī dú lì jiǒng wú lín,xiān bào qióng huá dì yī chūn。
气骨定知名士品,须眉应类上仙人。qì gǔ dìng zhī míng shì pǐn,xū méi yīng lèi shàng xiān rén。
似窥玉盏酬佳节,疑笑金英狎隐沦。shì kuī yù zhǎn chóu jiā jié,yí xiào jīn yīng xiá yǐn lún。
冰雪文章谁并美,草堂新咏见丰神。bīng xuě wén zhāng shuí bìng měi,cǎo táng xīn yǒng jiàn fēng shén。

姑苏怀古

王邦畿

歌舞声高霸业空,阖闾城畔太湖东。gē wǔ shēng gāo bà yè kōng,hé lǘ chéng pàn tài hú dōng。
清风伍相孤祠里,明月三吴一沼中。qīng fēng wǔ xiāng gū cí lǐ,míng yuè sān wú yī zhǎo zhōng。
鹿性已忘台草绿,鱼心犹怯水灯红。lù xìng yǐ wàng tái cǎo lǜ,yú xīn yóu qiè shuǐ dēng hóng。
春秋事在书生梦,立马哀吟恨不同。chūn qiū shì zài shū shēng mèng,lì mǎ āi yín hèn bù tóng。

楚宫

王邦畿

五千里地昔称雄,馀烈犹存霸国风。wǔ qiān lǐ dì xī chēng xióng,yú liè yóu cún bà guó fēng。
雒水一窥周室鼎,秦庭拾得楚人弓。luò shuǐ yī kuī zhōu shì dǐng,qín tíng shí dé chǔ rén gōng。
宫中颜色夸腰细,泽畔文章怨命穷。gōng zhōng yán sè kuā yāo xì,zé pàn wén zhāng yuàn mìng qióng。
头上有天难问处,江陵树色月朦胧。tóu shàng yǒu tiān nán wèn chù,jiāng líng shù sè yuè méng lóng。

咸阳怀古

王邦畿

西风马过雍州地,叹息山河果异常。xī fēng mǎ guò yōng zhōu dì,tàn xī shān hé guǒ yì cháng。
天府自堪传万世,人情惟诵法三章。tiān fǔ zì kān chuán wàn shì,rén qíng wéi sòng fǎ sān zhāng。
数竿野竹侵宫殿,七尺高坟葬帝王。shù gān yě zhú qīn gōng diàn,qī chǐ gāo fén zàng dì wáng。
禾黍正当秋晚熟,不胜愁思在斜阳。hé shǔ zhèng dāng qiū wǎn shú,bù shèng chóu sī zài xié yáng。

燕台怀古

王邦畿

地入燕州白日沉,寒云莽莽水阴阴。dì rù yàn zhōu bái rì chén,hán yún mǎng mǎng shuǐ yīn yīn。
亦知匕首无成事,只重荆轲一片心。yì zhī bǐ shǒu wú chéng shì,zhǐ zhòng jīng kē yī piàn xīn。
老马过宫频内顾,高台游客独长吟。lǎo mǎ guò gōng pín nèi gù,gāo tái yóu kè dú zhǎng yín。
朱书玉简先朝物,流落人间直至今。zhū shū yù jiǎn xiān cháo wù,liú luò rén jiān zhí zhì jīn。

沛中

王邦畿

沛云丰草日初黄,瘦马游人鬓易霜。pèi yún fēng cǎo rì chū huáng,shòu mǎ yóu rén bìn yì shuāng。
未有不亡天子国,到来犹见帝王乡。wèi yǒu bù wáng tiān zi guó,dào lái yóu jiàn dì wáng xiāng。
千秋事业歌三转,一统山河泣数行。qiān qiū shì yè gē sān zhuǎn,yī tǒng shān hé qì shù xíng。
八月瓮头新酒熟,牧童夸说汉高皇。bā yuè wèng tóu xīn jiǔ shú,mù tóng kuā shuō hàn gāo huáng。

邺中

王邦畿

衰柳秋风古邺城,萧条识得故宫名。shuāi liǔ qiū fēng gǔ yè chéng,xiāo tiáo shí dé gù gōng míng。
云疑大汉将军墓,鸟哭当年王霸情。yún yí dà hàn jiāng jūn mù,niǎo kū dāng nián wáng bà qíng。
多少英雄经过此,消沉铁笛两三声。duō shǎo yīng xióng jīng guò cǐ,xiāo chén tiě dí liǎng sān shēng。
昔时人事今时鉴,西望长安孤月明。xī shí rén shì jīn shí jiàn,xī wàng zhǎng ān gū yuè míng。

蜀中

王邦畿

吴魏山河据最先,君臣于此岂徒然。wú wèi shān hé jù zuì xiān,jūn chén yú cǐ qǐ tú rán。
霸图天定三分国,王业人谋四十年。bà tú tiān dìng sān fēn guó,wáng yè rén móu sì shí nián。
谁料兴亡关后主,每观人物忆群贤。shuí liào xīng wáng guān hòu zhǔ,měi guān rén wù yì qún xián。
江淮馀烈犹思汉,怅望湘南远树烟。jiāng huái yú liè yóu sī hàn,chàng wàng xiāng nán yuǎn shù yān。

隋宫

王邦畿

隋家往事重徘徊,鹤影多从此地来。suí jiā wǎng shì zhòng pái huái,hè yǐng duō cóng cǐ dì lái。
文帝未崩炀帝立,杨花初盛李花开。wén dì wèi bēng yáng dì lì,yáng huā chū shèng lǐ huā kāi。
黄昏旧观归新月,白日荒塘应薄雷。huáng hūn jiù guān guī xīn yuè,bái rì huāng táng yīng báo léi。
玉玺似疑难再得,不妨歌舞后人哀。yù xǐ shì yí nán zài dé,bù fáng gē wǔ hòu rén āi。

金陵怀古

王邦畿

王气升沉想象中,蚤潮云白暮潮红。wáng qì shēng chén xiǎng xiàng zhōng,zǎo cháo yún bái mù cháo hóng。
楼台六代归荒草,礼乐先皇出故宫。lóu tái liù dài guī huāng cǎo,lǐ lè xiān huáng chū gù gōng。
未信长淮终不返,有时明月自当空。wèi xìn zhǎng huái zhōng bù fǎn,yǒu shí míng yuè zì dāng kōng。
行人南向诸陵近,潦水那堪荐晚风。xíng rén nán xiàng zhū líng jìn,lǎo shuǐ nà kān jiàn wǎn fēng。

洛神

王邦畿

洛神之贵贵非常,宝鬘华琚帝子裳。luò shén zhī guì guì fēi cháng,bǎo mán huá jū dì zi shang。
独立波心人尽见,转朝山面水生香。dú lì bō xīn rén jǐn jiàn,zhuǎn cháo shān miàn shuǐ shēng xiāng。
飘飖异地难同语,寂寞东藩易感伤。piāo yáo yì dì nán tóng yǔ,jì mò dōng fān yì gǎn shāng。
望月极明明不极,芙蓉花落过横塘。wàng yuè jí míng míng bù jí,fú róng huā luò guò héng táng。

湘妃

王邦畿

神尧二女盛威仪,妇德文心想见时。shén yáo èr nǚ shèng wēi yí,fù dé wén xīn xiǎng jiàn shí。
水阔洞庭人自远,月明瑶瑟怨何悲。shuǐ kuò dòng tíng rén zì yuǎn,yuè míng yáo sè yuàn hé bēi。
长存庙貌遗双影,不定心情属九疑。zhǎng cún miào mào yí shuāng yǐng,bù dìng xīn qíng shǔ jiǔ yí。
过客有怀君莫告,西风吹折楚江篱。guò kè yǒu huái jūn mò gào,xī fēng chuī zhé chǔ jiāng lí。

巫女

王邦畿

山色微蒙月色黄,西风零雨未成行。shān sè wēi méng yuè sè huáng,xī fēng líng yǔ wèi chéng xíng。
高唐复见游云梦,帝女偏留嫁楚王。gāo táng fù jiàn yóu yún mèng,dì nǚ piān liú jià chǔ wáng。
两度光华频出峡,一秋鸿雁不浮湘。liǎng dù guāng huá pín chū xiá,yī qiū hóng yàn bù fú xiāng。
贵家公主宜珍重,瑶瑟声哀隔汉阳。guì jiā gōng zhǔ yí zhēn zhòng,yáo sè shēng āi gé hàn yáng。