古诗词

有所思

王邦畿

有所思,乃在海水西。yǒu suǒ sī,nǎi zài hǎi shuǐ xī。
思君如驿骑,昼夜不停蹄。sī jūn rú yì qí,zhòu yè bù tíng tí。
怀中金叵罗,饰以白玉歌,道远当奈何。huái zhōng jīn pǒ luó,shì yǐ bái yù gē,dào yuǎn dāng nài hé。
当奈何,付之大海波。dāng nài hé,fù zhī dà hǎi bō。
从今已往,勿复唱歌。cóng jīn yǐ wǎng,wù fù chàng gē。
歌声不能遏兄嫂,耳里谓我为如何。gē shēng bù néng è xiōng sǎo,ěr lǐ wèi wǒ wèi rú hé。
伊那阿鲤鱼,蓰蓰晨风多,黄鹄高飞避网罗。yī nà ā lǐ yú,xǐ xǐ chén fēng duō,huáng gǔ gāo fēi bì wǎng luó。

王邦畿

明末清初广东番禺人。王隼父。明末副贡。隐居罗浮。以诗名。有《耳鸣集》。 王邦畿的作品>>

猜您喜欢

文君

王邦畿

王孙少女太聪明,辨得文章审得声。wáng sūn shǎo nǚ tài cōng míng,biàn dé wén zhāng shěn dé shēng。
轻薄世间皆俗物,重令才士不成名。qīng báo shì jiān jiē sú wù,zhòng lìng cái shì bù chéng míng。
亦因好命宜佳婿,安得他人似长卿。yì yīn hǎo mìng yí jiā xù,ān dé tā rén shì zhǎng qīng。
一过临邛春便暖,为君酒醉为君评。yī guò lín qióng chūn biàn nuǎn,wèi jūn jiǔ zuì wèi jūn píng。

绿珠

王邦畿

春风颜色艳当前,万斛明珠亦黯然。chūn fēng yán sè yàn dāng qián,wàn hú míng zhū yì àn rán。
金谷已荒游赏处,高楼空忆报恩年。jīn gǔ yǐ huāng yóu shǎng chù,gāo lóu kōng yì bào ēn nián。
纵令烈士难为比,就是雠人要可怜。zòng lìng liè shì nán wèi bǐ,jiù shì chóu rén yào kě lián。
怪得白州双角井,藉卿名字至今传。guài dé bái zhōu shuāng jiǎo jǐng,jí qīng míng zì zhì jīn chuán。

麻姑

王邦畿

方才修炼便成仙,女伴过从上得天。fāng cái xiū liàn biàn chéng xiān,nǚ bàn guò cóng shàng dé tiān。
皓齿叩声朝六六,碧桃载树岁千千。hào chǐ kòu shēng cháo liù liù,bì táo zài shù suì qiān qiān。
黄金药鼎流云气,白玉经坛照月圆。huáng jīn yào dǐng liú yún qì,bái yù jīng tán zhào yuè yuán。
曾笑老人星自苦,中宵朝斗已多年。céng xiào lǎo rén xīng zì kǔ,zhōng xiāo cháo dòu yǐ duō nián。

明妃

王邦畿

独立闲情傲绝伦,双眉长日未曾颦。dú lì xián qíng ào jué lún,shuāng méi zhǎng rì wèi céng pín。
只知明镜夸倾国,那省黄金赂使臣。zhǐ zhī míng jìng kuā qīng guó,nà shěng huáng jīn lù shǐ chén。
皇帝始怜当日事,琵琶不暖玉门春。huáng dì shǐ lián dāng rì shì,pí pá bù nuǎn yù mén chūn。
若非竟嫁单于去,如此光芒必动人。ruò fēi jìng jià dān yú qù,rú cǐ guāng máng bì dòng rén。

秋怀

王邦畿

天柱安危未易闻,星光河影隔重云。tiān zhù ān wēi wèi yì wén,xīng guāng hé yǐng gé zhòng yún。
桂华谁信黄金落,琼树虚传白玉分。guì huá shuí xìn huáng jīn luò,qióng shù xū chuán bái yù fēn。
十二阑干新布置,三千歌舞旧同群。shí èr lán gàn xīn bù zhì,sān qiān gē wǔ jiù tóng qún。
何繇双翼归龙驭,南岳山移北岳文。hé yáo shuāng yì guī lóng yù,nán yuè shān yí běi yuè wén。

秋怀

王邦畿

渡海乘风见小仙,白龙人刺赤龙船。dù hǎi chéng fēng jiàn xiǎo xiān,bái lóng rén cì chì lóng chuán。
已知世界全无地,遂令波涛尽拍天。yǐ zhī shì jiè quán wú dì,suì lìng bō tāo jǐn pāi tiān。
折简不邀王母驾,长星空上玉皇笺。zhé jiǎn bù yāo wáng mǔ jià,zhǎng xīng kōng shàng yù huáng jiān。
迢迢昨夜西风起,不及山长是马鞭。tiáo tiáo zuó yè xī fēng qǐ,bù jí shān zhǎng shì mǎ biān。

秋怀

王邦畿

十三学舞正垂髫,十四谙吹紫洞箫。shí sān xué wǔ zhèng chuí tiáo,shí sì ān chuī zǐ dòng xiāo。
十五宫中初选入,百千人里荷恩饶。shí wǔ gōng zhōng chū xuǎn rù,bǎi qiān rén lǐ hé ēn ráo。
麾蛟自可移沧海,跨鹤真能上碧霄。huī jiāo zì kě yí cāng hǎi,kuà hè zhēn néng shàng bì xiāo。
今日见君如昨日,玉阑曾忆旧河桥。jīn rì jiàn jūn rú zuó rì,yù lán céng yì jiù hé qiáo。

秋怀

王邦畿

砍折珊瑚毁玉田,楚云为雨晋云烟。kǎn zhé shān hú huǐ yù tián,chǔ yún wèi yǔ jìn yún yān。
虹蜺不返双龙驾,环佩空留五凤天。hóng ní bù fǎn shuāng lóng jià,huán pèi kōng liú wǔ fèng tiān。
芳树昔栽仙露下,上坛曾筑帝星前。fāng shù xī zāi xiān lù xià,shàng tán céng zhù dì xīng qián。
何因醉入蓬莱殿,薄幸名将世上传。hé yīn zuì rù péng lái diàn,báo xìng míng jiāng shì shàng chuán。

秋怀

王邦畿

刘郎一去杳无闻,西陆长河竟两分。liú láng yī qù yǎo wú wén,xī lù zhǎng hé jìng liǎng fēn。
潮水不圆南浦月,天风空覆北山云。cháo shuǐ bù yuán nán pǔ yuè,tiān fēng kōng fù běi shān yún。
灵旗暮雨疑神女,青翰高秋想鄂君。líng qí mù yǔ yí shén nǚ,qīng hàn gāo qiū xiǎng è jūn。
金锁未销三岁字,尺书何处凤凰群。jīn suǒ wèi xiāo sān suì zì,chǐ shū hé chù fèng huáng qún。

秋怀

王邦畿

李耳高名最擅场,此君丰度不寻常。lǐ ěr gāo míng zuì shàn chǎng,cǐ jūn fēng dù bù xún cháng。
心持帝命风雷合,手握天符日月光。xīn chí dì mìng fēng léi hé,shǒu wò tiān fú rì yuè guāng。
白鹤几时栖太华,青牛今日忆咸阳。bái hè jǐ shí qī tài huá,qīng niú jīn rì yì xián yáng。
秋霜莫虑摧蓬鬓,为得灵洲不死方。qiū shuāng mò lǜ cuī péng bìn,wèi dé líng zhōu bù sǐ fāng。

秋怀

王邦畿

剑术雌雄自有神,负恩元是报恩人。jiàn shù cí xióng zì yǒu shén,fù ēn yuán shì bào ēn rén。
辘轳暗转银床晓,輘轹轻移玉宇春。lù lú àn zhuǎn yín chuáng xiǎo,léng lì qīng yí yù yǔ chūn。
不信丹丘为有种,须知黄道即良因。bù xìn dān qiū wèi yǒu zhǒng,xū zhī huáng dào jí liáng yīn。
蓬山多少名仙籍,曾把云旗向北辰。péng shān duō shǎo míng xiān jí,céng bǎ yún qí xiàng běi chén。

秋怀

王邦畿

蓬阙规模不染尘,玉罍金镜俨然陈。péng quē guī mó bù rǎn chén,yù léi jīn jìng yǎn rán chén。
老君端坐皆称圣,童女烧香不嫁人。lǎo jūn duān zuò jiē chēng shèng,tóng nǚ shāo xiāng bù jià rén。
雁使未归玄宅表,凤书惟纪碧城春。yàn shǐ wèi guī xuán zhái biǎo,fèng shū wéi jì bì chéng chūn。
彤墀忽听霓裳曲,广袖峨冠妙入神。tóng chí hū tīng ní shang qū,guǎng xiù é guān miào rù shén。

问梁同庵居士病

王邦畿

兰生涧底当承露,竹长阶前便近云。lán shēng jiàn dǐ dāng chéng lù,zhú zhǎng jiē qián biàn jìn yún。
斯道何人堪共语,半生老我始逢君。sī dào hé rén kān gòng yǔ,bàn shēng lǎo wǒ shǐ féng jūn。
高楼明月秋初上,古寺疏钟夜未分。gāo lóu míng yuè qiū chū shàng,gǔ sì shū zhōng yè wèi fēn。
料得此来应有意,碧山流水岂离群。liào dé cǐ lái yīng yǒu yì,bì shān liú shuǐ qǐ lí qún。

道经江门登舟访万明府时省秋郊外赋此寄之

王邦畿

芦白山空见雁行,江天翘首一苍苍。lú bái shān kōng jiàn yàn xíng,jiāng tiān qiào shǒu yī cāng cāng。
西风古渡人初到,明月孤城菊正黄。xī fēng gǔ dù rén chū dào,míng yuè gū chéng jú zhèng huáng。
官舍棠阴晴亦雨,客怀葭菼露为霜。guān shě táng yīn qíng yì yǔ,kè huái jiā tǎn lù wèi shuāng。
因君为政思王道,夜听弦歌紫水旁。yīn jūn wèi zhèng sī wáng dào,yè tīng xián gē zǐ shuǐ páng。

赋得蝉声

王邦畿

玄鬓临风见自迟,空天云响迥秋思。xuán bìn lín fēng jiàn zì chí,kōng tiān yún xiǎng jiǒng qiū sī。
古槐汉苑水流处,衰柳隋堤日落时。gǔ huái hàn yuàn shuǐ liú chù,shuāi liǔ suí dī rì luò shí。
疋马关山犹感别,美人迟暮易生悲。pǐ mǎ guān shān yóu gǎn bié,měi rén chí mù yì shēng bēi。
长松谁会蒲团下,清露零零静者期。zhǎng sōng shuí huì pú tuán xià,qīng lù líng líng jìng zhě qī。