古诗词

送颜用行归吉水并柬康隐君宗武

刘崧

文昌进士颜夫子,昔在筠阳最知己。wén chāng jìn shì yán fū zi,xī zài yún yáng zuì zhī jǐ。
春风携酒上坊楼,秋雨题诗洞山寺。chūn fēng xié jiǔ shàng fāng lóu,qiū yǔ tí shī dòng shān sì。
当时结交翰墨场,共言意气倾侯王。dāng shí jié jiāo hàn mò chǎng,gòng yán yì qì qīng hóu wáng。
岂知风尘各惊散,此地不得同翱翔。qǐ zhī fēng chén gè jīng sàn,cǐ dì bù dé tóng áo xiáng。
君今只在泸源上,我亦南还窜林莽。jūn jīn zhǐ zài lú yuán shàng,wǒ yì nán hái cuàn lín mǎng。
旧交零落海云空,梦里惊呼色悽怆。jiù jiāo líng luò hǎi yún kōng,mèng lǐ jīng hū sè qī chuàng。
往者山寇攻泸源,义门百口今谁存。wǎng zhě shān kòu gōng lú yuán,yì mén bǎi kǒu jīn shuí cún。
况闻亲庭抱永痛,妻子夜哭沙田村。kuàng wén qīn tíng bào yǒng tòng,qī zi yè kū shā tián cūn。
欲归无家出无仆,两年访我城东屋。yù guī wú jiā chū wú pū,liǎng nián fǎng wǒ chéng dōng wū。
长林春暝风雨交,此日穷居转愁蹙。zhǎng lín chūn míng fēng yǔ jiāo,cǐ rì qióng jū zhuǎn chóu cù。
柴门苦竹惟鸟啼,流水绕屋生春泥。chái mén kǔ zhú wéi niǎo tí,liú shuǐ rào wū shēng chūn ní。
苦无一钱沽酒饮,坐据寂寞如枯藜。kǔ wú yī qián gū jiǔ yǐn,zuò jù jì mò rú kū lí。
鼓笳连江清夜永,短烛孤帷吊形影。gǔ jiā lián jiāng qīng yè yǒng,duǎn zhú gū wéi diào xíng yǐng。
野麦陵陂老雁饥,寒风动竹枯萤冷。yě mài líng bēi lǎo yàn jī,hán fēng dòng zhú kū yíng lěng。
知君豪宕轻黄金,感时亦复忧沈沈。zhī jūn háo dàng qīng huáng jīn,gǎn shí yì fù yōu shěn shěn。
青云若负壮士志,白日难照愁人心。qīng yún ruò fù zhuàng shì zhì,bái rì nán zhào chóu rén xīn。
谁能短衣事骑射,空遣悲歌泪盈把。shuí néng duǎn yī shì qí shè,kōng qiǎn bēi gē lèi yíng bǎ。
却望文昌从此归,东行定过匡山下。què wàng wén chāng cóng cǐ guī,dōng xíng dìng guò kuāng shān xià。
匡山先生发如丝,十年不出真吾师。kuāng shān xiān shēng fā rú sī,shí nián bù chū zhēn wú shī。
便须晏岁荷短锸,共来山中寻紫芝。biàn xū yàn suì hé duǎn chā,gòng lái shān zhōng xún zǐ zhī。

刘崧

元末明初江西泰和人,原名楚,字子高。洪武三年举经明行修,授兵部职方司郎中,迁北平按察司副使。坐事谪输作,寻放归。十三年召拜礼部侍郎,擢吏部尚书。寻致仕归。次年,复征为国子司业,卒于官。谥恭介。博学工诗,江西人宗之为西江派。有《北平八府志》、《槎翁诗文集》、《职方集》。 刘崧的作品>>

猜您喜欢

白云

刘崧

一片白云东去微,千片万片相随飞。yī piàn bái yún dōng qù wēi,qiān piàn wàn piàn xiāng suí fēi。
野人望杀田头雨,空逐逍遥神女归。yě rén wàng shā tián tóu yǔ,kōng zhú xiāo yáo shén nǚ guī。

雨来

刘崧

雨来风叶乱萧萧,云散青天转寂寥。yǔ lái fēng yè luàn xiāo xiāo,yún sàn qīng tiān zhuǎn jì liáo。
知有秋霖千万斛,若为忍死待枯苗。zhī yǒu qiū lín qiān wàn hú,ruò wèi rěn sǐ dài kū miáo。

月落

刘崧

月落荒村梦自惊,隔窗人静一灯明。yuè luò huāng cūn mèng zì jīng,gé chuāng rén jìng yī dēng míng。
狂风忽起楼西树,听得枯枝坠瓦声。kuáng fēng hū qǐ lóu xī shù,tīng dé kū zhī zhuì wǎ shēng。

题山水画

刘崧

遥峰隐隐白云层,乔木春阴落紫藤。yáo fēng yǐn yǐn bái yún céng,qiáo mù chūn yīn luò zǐ téng。
野客欲归茅店晚,赤栏桥外见鱼罾。yě kè yù guī máo diàn wǎn,chì lán qiáo wài jiàn yú zēng。

题山水画

刘崧

江上山根带石盘,长松个个挟风湍。jiāng shàng shān gēn dài shí pán,zhǎng sōng gè gè xié fēng tuān。
飞云又向山中起,闲倚茅亭只静看。fēi yún yòu xiàng shān zhōng qǐ,xián yǐ máo tíng zhǐ jìng kàn。

题墨蒲萄为古心上人赋

刘崧

移根何日渡流沙,万颗神珠烛绛霞。yí gēn hé rì dù liú shā,wàn kē shén zhū zhú jiàng xiá。
岩底月明初入定,骊龙弄影落袈裟。yán dǐ yuè míng chū rù dìng,lí lóng nòng yǐng luò jiā shā。

题墨蒲萄为古心上人赋

刘崧

龙髯飞动绿云中,寒影扶疏出梵宫。lóng rán fēi dòng lǜ yún zhōng,hán yǐng fú shū chū fàn gōng。
数罢念珠心似水,幡幡贝叶动秋风。shù bà niàn zhū xīn shì shuǐ,fān fān bèi yè dòng qiū fēng。

题竹石棘图

刘崧

山石确荦行路微,苦竹丛棘相因依。shān shí què luò xíng lù wēi,kǔ zhú cóng jí xiāng yīn yī。
草根露寒蟋蟀语,有客秋暮怀当归。cǎo gēn lù hán xī shuài yǔ,yǒu kè qiū mù huái dāng guī。

题折枝葵花栀子画

刘崧

山栀蜀葵何日栽,春深常是共时开。shān zhī shǔ kuí hé rì zāi,chūn shēn cháng shì gòng shí kāi。
微风池馆清无暑,曾看佳人并折来。wēi fēng chí guǎn qīng wú shǔ,céng kàn jiā rén bìng zhé lái。

承萧翀相过不遇留诗而去次韵奉答先时翀避地罗团闻已归南溪

刘崧

忆在南溪看武山,相携常是月中还。yì zài nán xī kàn wǔ shān,xiāng xié cháng shì yuè zhōng hái。
自从西北兵尘起,望杀盈盈一水间。zì cóng xī běi bīng chén qǐ,wàng shā yíng yíng yī shuǐ jiān。

承萧翀相过不遇留诗而去次韵奉答先时翀避地罗团闻已归南溪

刘崧

霜压惊尘月满山,云中鸡犬又东还。shuāng yā jīng chén yuè mǎn shān,yún zhōng jī quǎn yòu dōng hái。
几时踏雪携青玉,来访仙人石室间。jǐ shí tà xuě xié qīng yù,lái fǎng xiān rén shí shì jiān。

武溪道中望武山

刘崧

虎峰龙洞互绵联,常是高低落照边。hǔ fēng lóng dòng hù mián lián,cháng shì gāo dī luò zhào biān。
最爱武溪溪上看,锦屏一片倚青天。zuì ài wǔ xī xī shàng kàn,jǐn píng yī piàn yǐ qīng tiān。

数日风雪不见武山稍霁出溪上见云气郁然喜赋一绝

刘崧

武山秀色尽长松,曾宿泉亭夜听钟。wǔ shān xiù sè jǐn zhǎng sōng,céng sù quán tíng yè tīng zhōng。
溪上闭门三日雪,不知云气满西峰。xī shàng bì mén sān rì xuě,bù zhī yún qì mǎn xī fēng。

题雪中归猎图

刘崧

鹰犬萧萧得隽回,独骑瘦马下崔嵬。yīng quǎn xiāo xiāo dé juàn huí,dú qí shòu mǎ xià cuī wéi。
南山风雪黄斑出,不见将军纵猎来。nán shān fēng xuě huáng bān chū,bù jiàn jiāng jūn zòng liè lái。

竹笛

刘崧

仙人夜半吹短笛,呜咽角声长更微。xiān rén yè bàn chuī duǎn dí,wū yàn jiǎo shēng zhǎng gèng wēi。
云雁绕空愁不下,清霜稍稍傍人飞。yún yàn rào kōng chóu bù xià,qīng shuāng shāo shāo bàng rén fēi。