古诗词

飞奴行

陈子升

青天迷白雁,沧海潜鲤鱼。qīng tiān mí bái yàn,cāng hǎi qián lǐ yú。
鱼雁不堪使,使鸽飞飞行作奴。yú yàn bù kān shǐ,shǐ gē fēi fēi xíng zuò nú。
飞奴何事事寄书,山盘水曲云路长。fēi nú hé shì shì jì shū,shān pán shuǐ qū yún lù zhǎng。
相思不见愁参商,吾不能如比翼共翱翔。xiāng sī bù jiàn chóu cān shāng,wú bù néng rú bǐ yì gòng áo xiáng。
飞奴飞奴使尔腾空觅路冲苍茫,征云片片晴景光。fēi nú fēi nú shǐ ěr téng kōng mì lù chōng cāng máng,zhēng yún piàn piàn qíng jǐng guāng。
鸟坠高枝影入塘,雕鹗屏迹鹰鹯藏。niǎo zhuì gāo zhī yǐng rù táng,diāo è píng jì yīng zhān cáng。
系铃播远声如璜,千里不聚三月粮,为君缄情致八行。xì líng bō yuǎn shēng rú huáng,qiān lǐ bù jù sān yuè liáng,wèi jūn jiān qíng zhì bā xíng。
岂免阴霾昏复黑,金眸独辨遥林色。qǐ miǎn yīn mái hūn fù hēi,jīn móu dú biàn yáo lín sè。
高愁鸷搏低愁弋,得归始见辛勤力。gāo chóu zhì bó dī chóu yì,dé guī shǐ jiàn xīn qín lì。
飞奴飞奴凤则尔之主,何必能言似鹦鹉。fēi nú fēi nú fèng zé ěr zhī zhǔ,hé bì néng yán shì yīng wǔ。
且歌作书与鲂鱮,周公鸱鸮,迨未阴雨。qiě gē zuò shū yǔ fáng xù,zhōu gōng chī xiāo,dài wèi yīn yǔ。
曲江海燕,谢彼林甫,吾闻飞奴之名曲江取。qū jiāng hǎi yàn,xiè bǐ lín fǔ,wú wén fēi nú zhī míng qū jiāng qǔ。
去国难忘求友生,山川间绝离情苦。qù guó nán wàng qiú yǒu shēng,shān chuān jiān jué lí qíng kǔ。
古今同一时,千里如一家。gǔ jīn tóng yī shí,qiān lǐ rú yī jiā。
封书达庾岭,折赠空梅花。fēng shū dá yǔ lǐng,zhé zèng kōng méi huā。
飞奴飞奴,吾将使尔行不由径,目不视邪,然后寄声东父游紫霞。fēi nú fēi nú,wú jiāng shǐ ěr xíng bù yóu jìng,mù bù shì xié,rán hòu jì shēng dōng fù yóu zǐ xiá。

陈子升

明末清初广东南海人,字乔生。陈子壮弟。明诸生。南明永历时任兵科右给事中,广东陷落后,流亡山泽间。工诗善琴。有《中洲草堂遗集》。 陈子升的作品>>

猜您喜欢

素馨鹦鹉

陈子升

香国生毛羽,飞来震旦遐。xiāng guó shēng máo yǔ,fēi lái zhèn dàn xiá。
分明鹦鹉鸟,莫道素馨花。fēn míng yīng wǔ niǎo,mò dào sù xīn huā。
被雪心偏热,含辉影故斜。bèi xuě xīn piān rè,hán huī yǐng gù xié。
迦陵音自足,凡鸟慎无哗。jiā líng yīn zì zú,fán niǎo shèn wú huā。

素馨鹦鹉

陈子升

花鸟恒相得,今看一体浑。huā niǎo héng xiāng dé,jīn kàn yī tǐ hún。
妆成矜独立,慧极耻能言。zhuāng chéng jīn dú lì,huì jí chǐ néng yán。
与月呈诸相,因香托六根。yǔ yuè chéng zhū xiāng,yīn xiāng tuō liù gēn。
然灯红一抹,衔得觉皇恩。rán dēng hóng yī mǒ,xián dé jué huáng ēn。

春山

陈子升

一卧经残雪,新年忽改观。yī wò jīng cán xuě,xīn nián hū gǎi guān。
地将青草上,天与绿云盘。dì jiāng qīng cǎo shàng,tiān yǔ lǜ yún pán。
深洞花应合,高林鸟益欢。shēn dòng huā yīng hé,gāo lín niǎo yì huān。
化工如可肖,安敢惜毫端。huà gōng rú kě xiào,ān gǎn xī háo duān。

春帆

陈子升

飐飐复幢幢,吴江与楚江。zhǎn zhǎn fù chuáng chuáng,wú jiāng yǔ chǔ jiāng。
心存平水路,树闪侧船窗。xīn cún píng shuǐ lù,shù shǎn cè chuán chuāng。
马走蹄无一,鸦飞翅自双。mǎ zǒu tí wú yī,yā fēi chì zì shuāng。
指南车在此,春极海南邦。zhǐ nán chē zài cǐ,chūn jí hǎi nán bāng。

春岸

陈子升

高深何所极,春在小河滨。gāo shēn hé suǒ jí,chūn zài xiǎo hé bīn。
水映融和地,舟偕荡漾人。shuǐ yìng róng hé dì,zhōu xié dàng yàng rén。
游鱼听黄鸟,垂柳拂青蘋。yóu yú tīng huáng niǎo,chuí liǔ fú qīng píng。
伫立忘言久,君休疑问津。zhù lì wàng yán jiǔ,jūn xiū yí wèn jīn。

春草

陈子升

绿草蔓平原,风吹日复温。lǜ cǎo màn píng yuán,fēng chuī rì fù wēn。
远铺惟有色,促立似无根。yuǎn pù wéi yǒu sè,cù lì shì wú gēn。
藉此添花事,多君护荜门。jí cǐ tiān huā shì,duō jūn hù bì mén。
试从樵者去,寻迹入西村。shì cóng qiáo zhě qù,xún jì rù xī cūn。

春泉

陈子升

千山浑一气,拨著即淋漓。qiān shān hún yī qì,bō zhù jí lín lí。
静到极深处,闲来行汲时。jìng dào jí shēn chù,xián lái xíng jí shí。
僧尝犹待滤,猿挂始能窥。sēng cháng yóu dài lǜ,yuán guà shǐ néng kuī。
别有真香意,崖边花自垂。bié yǒu zhēn xiāng yì,yá biān huā zì chuí。

春衣

陈子升

染成茶色布,裁作水田衣。rǎn chéng chá sè bù,cái zuò shuǐ tián yī。
香草堪充佩,垂杨近带围。xiāng cǎo kān chōng pèi,chuí yáng jìn dài wéi。
逢人问宜称,见佛合皈依。féng rén wèn yí chēng,jiàn fú hé guī yī。
却语诸童冠,都从点也归。què yǔ zhū tóng guān,dōu cóng diǎn yě guī。

春屐

陈子升

天晴亦著屐,休笑岭南人。tiān qíng yì zhù jī,xiū xiào lǐng nán rén。
于道犹行古,□□□□春。yú dào yóu xíng gǔ,chūn。
杖声间得得,石齿漱粼粼。zhàng shēng jiān dé dé,shí chǐ shù lín lín。
不碍尊瞻视,端然郭泰巾。bù ài zūn zhān shì,duān rán guō tài jīn。

春寒

陈子升

得非寒士态,春到怯逾增。dé fēi hán shì tài,chūn dào qiè yú zēng。
陋室风黏壁,虚窗雨罩灯。lòu shì fēng nián bì,xū chuāng yǔ zhào dēng。
娇莺寻不见,懒仆唤无应。jiāo yīng xún bù jiàn,lǎn pū huàn wú yīng。
戏论调元事,阳春一曲能。xì lùn diào yuán shì,yáng chūn yī qū néng。

春灯

陈子升

分光从一点,点点是春光。fēn guāng cóng yī diǎn,diǎn diǎn shì chūn guāng。
二曜悬中夜,百花开此堂。èr yào xuán zhōng yè,bǎi huā kāi cǐ táng。
因心呈绝丽,隔燄觉微凉。yīn xīn chéng jué lì,gé yàn jué wēi liáng。
照尽寒斋客,君家不可忘。zhào jǐn hán zhāi kè,jūn jiā bù kě wàng。

远如期

陈子升

经年弹一调,道是远如期。jīng nián dàn yī diào,dào shì yuǎn rú qī。
未审邀欢地,都为伫立时。wèi shěn yāo huān dì,dōu wèi zhù lì shí。
加衣防玉体,对镜写山眉。jiā yī fáng yù tǐ,duì jìng xiě shān méi。
万事归专一,何当慰所思。wàn shì guī zhuān yī,hé dāng wèi suǒ sī。

端研

陈子升

万古云凝处,渊深不可知。wàn gǔ yún níng chù,yuān shēn bù kě zhī。
文心正如此,山骨自多奇。wén xīn zhèng rú cǐ,shān gǔ zì duō qí。
滴水波无极,浮星影欲垂。dī shuǐ bō wú jí,fú xīng yǐng yù chuí。
行吟皆属汝,忆得过溪时。xíng yín jiē shǔ rǔ,yì dé guò xī shí。

吹箫

陈子升

玉琴浑碎尽,闲把洞箫吹。yù qín hún suì jǐn,xián bǎ dòng xiāo chuī。
紫凤吟乾竹,清商绕白髭。zǐ fèng yín qián zhú,qīng shāng rào bái zī。
行过吴市日,赋动汉宫时。xíng guò wú shì rì,fù dòng hàn gōng shí。
总是洪钧气,声声讵自知。zǒng shì hóng jūn qì,shēng shēng jù zì zhī。

相逢行

陈子升

相逢君不见,疏柳对黄昏。xiāng féng jūn bù jiàn,shū liǔ duì huáng hūn。
水畔鸦头袜,垆间犊鼻裈。shuǐ pàn yā tóu wà,lú jiān dú bí kūn。
与云兼送目,为草亦交魂。yǔ yún jiān sòng mù,wèi cǎo yì jiāo hún。
未得通媒妁,微私曷敢言。wèi dé tōng méi shuò,wēi sī hé gǎn yán。