古诗词

惜木诗为卞季深作

徐庸

徂徕有松新甫柏,坚久根枝同铁石。cú lái yǒu sōng xīn fǔ bǎi,jiān jiǔ gēn zhī tóng tiě shí。
山川种秀遂生此,不为冰霜改颜色。shān chuān zhǒng xiù suì shēng cǐ,bù wèi bīng shuāng gǎi yán sè。
凌云落落真伟哉,登用定充梁栋材。líng yún luò luò zhēn wěi zāi,dēng yòng dìng chōng liáng dòng cái。
工师匠石肯虚负,清庙明堂从是开。gōng shī jiàng shí kěn xū fù,qīng miào míng táng cóng shì kāi。
卞家原出簪缨族,扈从南来思卜筑。biàn jiā yuán chū zān yīng zú,hù cóng nán lái sī bo zhù。
先公择地得昆陵,始辟田园仍架屋。xiān gōng zé dì dé kūn líng,shǐ pì tián yuán réng jià wū。
广栽树木堂宇前,森列不下数十千。guǎng zāi shù mù táng yǔ qián,sēn liè bù xià shù shí qiān。
传芳自昔到今日,屈指忽经三百年。chuán fāng zì xī dào jīn rì,qū zhǐ hū jīng sān bǎi nián。
天书一旦来常群,欲作蒙瞳通海运。tiān shū yī dàn lái cháng qún,yù zuò méng tóng tōng hǎi yùn。
军夫旁午持斧斤,斫伐纷纭宁许靳。jūn fū páng wǔ chí fǔ jīn,zhuó fá fēn yún níng xǔ jìn。
八龄童子名如兰,以首触吏频遮栏。bā líng tóng zi míng rú lán,yǐ shǒu chù lì pín zhē lán。
生成念是先世物,哀号那忍多伤残。shēng chéng niàn shì xiān shì wù,āi hào nà rěn duō shāng cán。
贤哉县宰陈斯道,为赋诗章感怀抱。xián zāi xiàn zǎi chén sī dào,wèi fù shī zhāng gǎn huái bào。
岂惟才量等神童,方寸昭然见仁孝。qǐ wéi cái liàng děng shén tóng,fāng cùn zhāo rán jiàn rén xiào。
我观珠玉旧如新,世上贻谋能几人。wǒ guān zhū yù jiù rú xīn,shì shàng yí móu néng jǐ rén。
好入董狐佳传里,何惭千古播清尘。hǎo rù dǒng hú jiā chuán lǐ,hé cán qiān gǔ bō qīng chén。

徐庸

徐庸,字用理,吴郡人。采辑永乐至正统四代之诗,为《湖海耆英集》一十二卷、《南州诗集》五卷(小辋川乌丝栏钞本)、《高太史大全集十八卷》等。 徐庸的作品>>

猜您喜欢

题珂玉堂上人梅

徐庸

清香漠漠影疏疏,千古诗工说老逋。qīng xiāng mò mò yǐng shū shū,qiān gǔ shī gōng shuō lǎo bū。
姑射仙人留幻质,石湖今即是西湖。gū shè xiān rén liú huàn zhì,shí hú jīn jí shì xī hú。

关山行役图

徐庸

不将足迹践天涯,五十馀年只在家。bù jiāng zú jì jiàn tiān yá,wǔ shí yú nián zhǐ zài jiā。
莫说关山行役苦,看图犹自起咨嗟。mò shuō guān shān xíng yì kǔ,kàn tú yóu zì qǐ zī jiē。

放白鹇图

徐庸

双双闲客羽毰毸,久闭雕笼始放开。shuāng shuāng xián kè yǔ péi sāi,jiǔ bì diāo lóng shǐ fàng kāi。
一举九霄欺众鸟,养驯能使去还来。yī jǔ jiǔ xiāo qī zhòng niǎo,yǎng xùn néng shǐ qù hái lái。

海棠群鸟

徐庸

翠羽参差映彩翎,百般调舌最堪听。cuì yǔ cān chà yìng cǎi líng,bǎi bān diào shé zuì kān tīng。
海棠日暖酣春睡,莫向东风一唤醒。hǎi táng rì nuǎn hān chūn shuì,mò xiàng dōng fēng yī huàn xǐng。

题画送周文叙之融县丞

徐庸

花封几载棘栖鸾,才得相逢未尽欢。huā fēng jǐ zài jí qī luán,cái dé xiāng féng wèi jǐn huān。
明日又从江上别,客途山水画中看。míng rì yòu cóng jiāng shàng bié,kè tú shān shuǐ huà zhōng kàn。

王孟端竹为吴德明作

徐庸

薇省仙郎写翠筠,墨花香暖凤池春。wēi shěng xiān láng xiě cuì yún,mò huā xiāng nuǎn fèng chí chūn。
庙堂元老留题咏,珠玉琅玕世共珍。miào táng yuán lǎo liú tí yǒng,zhū yù láng gān shì gòng zhēn。

倪云林竹为前人作

徐庸

清閟阁中高竹枝,秋云飞动墨淋漓。qīng bì gé zhōng gāo zhú zhī,qiū yún fēi dòng mò lín lí。
咏歌□有名公笔,凛凛高风万古驰。yǒng gē yǒu míng gōng bǐ,lǐn lǐn gāo fēng wàn gǔ chí。

题石上菖蒲庆寿

徐庸

石窦幽深小洞天,烟霞长护九疑仙。shí dòu yōu shēn xiǎo dòng tiān,yān xiá zhǎng hù jiǔ yí xiān。
灵根服后身康健,不负神经载引年。líng gēn fú hòu shēn kāng jiàn,bù fù shén jīng zài yǐn nián。

□为陈训道立之作

徐庸

碧叶参差引蔓长,秋风子熟满园香。bì yè cān chà yǐn màn zhǎng,qiū fēng zi shú mǎn yuán xiāng。
味甘能解行人渴,欲试金刀放玉浆。wèi gān néng jiě xíng rén kě,yù shì jīn dāo fàng yù jiāng。

棠梨鸠鸟

徐庸

锦翼鸣鸠弄好音,朝来休唤雨沉沉。jǐn yì míng jiū nòng hǎo yīn,cháo lái xiū huàn yǔ chén chén。
若教一洗东阑雪,人掩重门思不禁。ruò jiào yī xǐ dōng lán xuě,rén yǎn zhòng mén sī bù jìn。

梧桐仕女

徐庸

深院无人易得愁,玉阶行遍思悠悠。shēn yuàn wú rén yì dé chóu,yù jiē xíng biàn sī yōu yōu。
日斜立尽梧桐影,不道梧桐不耐秋。rì xié lì jǐn wú tóng yǐng,bù dào wú tóng bù nài qiū。

水仙

徐庸

青女添妆淡粉痕,凌波风韵至今存。qīng nǚ tiān zhuāng dàn fěn hén,líng bō fēng yùn zhì jīn cún。
当时只引陈王赋,不似姑仙入梦魂。dāng shí zhǐ yǐn chén wáng fù,bù shì gū xiān rù mèng hún。

水仙

徐庸

翠带参差乱叶长,托根南国异群芳。cuì dài cān chà luàn yè zhǎng,tuō gēn nán guó yì qún fāng。
月寒露冷东风里,一点贞心只自香。yuè hán lù lěng dōng fēng lǐ,yī diǎn zhēn xīn zhǐ zì xiāng。

水仙

徐庸

东风袅袅月流光,一种仙姿出众芳。dōng fēng niǎo niǎo yuè liú guāng,yī zhǒng xiān zī chū zhòng fāng。
几度晓寒霜有晕,只疑青女为添妆。jǐ dù xiǎo hán shuāng yǒu yūn,zhǐ yí qīng nǚ wèi tiān zhuāng。

水仙

徐庸

东风袅袅月粼粼,绰约仙姿见早春。dōng fēng niǎo niǎo yuè lín lín,chuò yuē xiān zī jiàn zǎo chūn。
尽说陈王能作赋,不妨毛颖为传神。jǐn shuō chén wáng néng zuò fù,bù fáng máo yǐng wèi chuán shén。