古诗词

长江行

李东阳

大江西来是何年,奔流直下岷山巅。dà jiāng xī lái shì hé nián,bēn liú zhí xià mín shān diān。
长风一万里,吹破鸿蒙天。zhǎng fēng yī wàn lǐ,chuī pò hóng méng tiān。
天开地辟万物茁,五岳四渎皆森然。tiān kāi dì pì wàn wù zhuó,wǔ yuè sì dú jiē sēn rán。
帝遣长江作南渎,直与天地相周旋。dì qiǎn zhǎng jiāng zuò nán dú,zhí yǔ tiān dì xiāng zhōu xuán。
是时共工怒触天柱折,遂使后土东南偏。shì shí gòng gōng nù chù tiān zhù zhé,suì shǐ hòu tǔ dōng nán piān。
女娲补天不补地,山崩谷罅漏百川。nǚ wā bǔ tiān bù bǔ dì,shān bēng gǔ xià lòu bǎi chuān。
有崇之叟狂而颠,坐看万国赤子沦深渊。yǒu chóng zhī sǒu kuáng ér diān,zuò kàn wàn guó chì zi lún shēn yuān。
帝赫怒,罚乃罪。dì hè nù,fá nǎi zuì。
神禹来,乘四载。shén yǔ lái,chéng sì zài。
驱大章,走竖亥。qū dà zhāng,zǒu shù hài。
黄龙夹舟稳不惊,直送驰波到东海。huáng lóng jiā zhōu wěn bù jīng,zhí sòng chí bō dào dōng hǎi。
朝离巴峡暮洞庭,九派却转浔阳城。cháo lí bā xiá mù dòng tíng,jiǔ pài què zhuǎn xún yáng chéng。
萦纡南徐万余里,更万余里通蓬瀛。yíng yū nán xú wàn yú lǐ,gèng wàn yú lǐ tōng péng yíng。
君不见黄河之水天上下,其大如股空纵横。jūn bù jiàn huáng hé zhī shuǐ tiān shàng xià,qí dà rú gǔ kōng zòng héng。
长游清济出中境,曷敢南向争权衡。zhǎng yóu qīng jì chū zhōng jìng,hé gǎn nán xiàng zhēng quán héng。
千流万派琐琐不足数,虽有吐纳无亏盈。qiān liú wàn pài suǒ suǒ bù zú shù,suī yǒu tǔ nà wú kuī yíng。
下亘厚地,上摩高空。xià gèn hòu dì,shàng mó gāo kōng。
日月出没,蛟龙所宫。rì yuè chū méi,jiāo lóng suǒ gōng。
奇形异态,不可以物象,但见变化无终穷。qí xíng yì tài,bù kě yǐ wù xiàng,dàn jiàn biàn huà wú zhōng qióng。
或如重胎抱混沌,或如颢气开穹窿。huò rú zhòng tāi bào hùn dùn,huò rú hào qì kāi qióng lóng。
或如织女拖素练,或如天马驰风鬃。huò rú zhī nǚ tuō sù liàn,huò rú tiān mǎ chí fēng zōng。
空山怒哮饱后虎,巨壑下饮渴死虹。kōng shān nù xiāo bǎo hòu hǔ,jù hè xià yǐn kě sǐ hóng。
或如轩辕铸九鼎,大冶鼓动洪垆风。huò rú xuān yuán zhù jiǔ dǐng,dà yě gǔ dòng hóng lú fēng。
或如夸父逐三足,曳杖狂走无西东。huò rú kuā fù zhú sān zú,yè zhàng kuáng zǒu wú xī dōng。
或如甲兵宵驰,聚啸满山谷。huò rú jiǎ bīng xiāo chí,jù xiào mǎn shān gǔ。
或如神鬼昼露,万象出入虚无中。huò rú shén guǐ zhòu lù,wàn xiàng chū rù xū wú zhōng。
吁嗟乎长江!胡为若兹雄,人不识,无乃造化之奇功。xū jiē hū zhǎng jiāng!hú wèi ruò zī xióng,rén bù shí,wú nǎi zào huà zhī qí gōng。
天开九州,十有二山。tiān kāi jiǔ zhōu,shí yǒu èr shān。
南北并峙,江流其间。nán běi bìng zhì,jiāng liú qí jiān。
尧舜都冀方,三苗尚为顽。yáo shùn dōu jì fāng,sān miáo shàng wèi wán。
魏帝倚天叹,征吴但空还。wèi dì yǐ tiān tàn,zhēng wú dàn kōng hái。
吁嗟乎长江!其险不可攀。xū jiē hū zhǎng jiāng!qí xiǎn bù kě pān。
古来英雄必南骛,我祖开基自江渡。gǔ lái yīng xióng bì nán wù,wǒ zǔ kāi jī zì jiāng dù。
古来建国惟中原,我宗坐制东南藩。gǔ lái jiàn guó wéi zhōng yuán,wǒ zōng zuò zhì dōng nán fān。
如知天险不足恃,惟有圣德可以通乾坤。rú zhī tiān xiǎn bù zú shì,wéi yǒu shèng dé kě yǐ tōng qián kūn。
长江来,自西极,包人寰,环帝宅。zhǎng jiāng lái,zì xī jí,bāo rén huán,huán dì zhái。
我来何为?为观国。wǒ lái hé wèi?wèi guān guó。
泛吴涛,航楚泽。fàn wú tāo,háng chǔ zé。
笑张骞,悲祖逖。xiào zhāng qiān,bēi zǔ tì。
壮神功,歌圣德。zhuàng shén gōng,gē shèng dé。
圣德浩荡如江波,千秋万岁同山河。shèng dé hào dàng rú jiāng bō,qiān qiū wàn suì tóng shān hé。
而我无才竟若何,吁嗟乎,聊为击节长江歌。ér wǒ wú cái jìng ruò hé,xū jiē hū,liáo wèi jī jié zhǎng jiāng gē。
李东阳

李东阳

李东阳(1447年-1516年),字宾之,号西涯,谥文正,明朝中叶重臣,文学家,书法家,茶陵诗派的核心人物。湖广长沙府茶陵州(今湖南茶陵)人,寄籍京师(今北京市)。天顺八年进士,授编修,累迁侍讲学士,充东宫讲官,弘治八年以礼部侍郎兼文渊阁大学士,直内阁,预机务。立朝五十年,柄国十八载,清节不渝。文章典雅流丽,工篆隶书。有《怀麓堂集》、《怀麓堂诗话》、《燕对录》。 李东阳的作品>>

猜您喜欢

分献次青溪太宰韵

李东阳

星坛对立本联班,复磴凭空不易攀。xīng tán duì lì běn lián bān,fù dèng píng kōng bù yì pān。
良久夜方移斗柄,早时春已到人间。liáng jiǔ yè fāng yí dòu bǐng,zǎo shí chūn yǐ dào rén jiān。
朱旗影隔天门静,玉佩声随阁道还。zhū qí yǐng gé tiān mén jìng,yù pèi shēng suí gé dào hái。
旧日同年今并命,共从光霁识威颜。jiù rì tóng nián jīn bìng mìng,gòng cóng guāng jì shí wēi yán。

斋居和舜咨侍读院署见寄韵

李东阳

绿槐庭馆坐春风,十九年前此兴同。lǜ huái tíng guǎn zuò chūn fēng,shí jiǔ nián qián cǐ xīng tóng。
未老身犹书卷里,不眠人在漏声中。wèi lǎo shēn yóu shū juǎn lǐ,bù mián rén zài lòu shēng zhōng。
大鹏南去云连海,群鹤西飞日绕空。dà péng nán qù yún lián hǎi,qún hè xī fēi rì rào kōng。
灯火忆君连夕话,不胜幽思满斋宫。dēng huǒ yì jūn lián xī huà,bù shèng yōu sī mǎn zhāi gōng。

斋和居世赏编修韵

李东阳

半夜开门雪满坡,清吟无奈玉人何。bàn yè kāi mén xuě mǎn pō,qīng yín wú nài yù rén hé。
人间路与红尘隔,天上春随翠辇过。rén jiān lù yǔ hóng chén gé,tiān shàng chūn suí cuì niǎn guò。
灵吹下时神语寂,琼楼高处晓寒多。líng chuī xià shí shén yǔ jì,qióng lóu gāo chù xiǎo hán duō。
笙箫本是虞廷乐,不为秋风遣棹歌。shēng xiāo běn shì yú tíng lè,bù wèi qiū fēng qiǎn zhào gē。

答奚元启次韵

李东阳

诗老龙门昼不关,东坛西社几人还。shī lǎo lóng mén zhòu bù guān,dōng tán xī shè jǐ rén hái。
看君秃笔何曾住,笑我高眠尽日闲。kàn jūn tū bǐ hé céng zhù,xiào wǒ gāo mián jǐn rì xián。
实怕行尘多似雨,更怜官马瘦如山。shí pà xíng chén duō shì yǔ,gèng lián guān mǎ shòu rú shān。
无因一见春风面,空把清诗对病颜。wú yīn yī jiàn chūn fēng miàn,kōng bǎ qīng shī duì bìng yán。

黄土道中李员外同年留宿

李东阳

雨澹荒溪野水昏,萧条鞍马入空村。yǔ dàn huāng xī yě shuǐ hūn,xiāo tiáo ān mǎ rù kōng cūn。
平沙问渡逢渔子,深树闻钟隔寺门。píng shā wèn dù féng yú zi,shēn shù wén zhōng gé sì mén。
白饭青刍非旧主,细泉嘉果得名园。bái fàn qīng chú fēi jiù zhǔ,xì quán jiā guǒ dé míng yuán。
东曹一榻分灯意,夜下虚庭白露繁。dōng cáo yī tà fēn dēng yì,yè xià xū tíng bái lù fán。

大行皇帝挽歌辞二首

李东阳

北阙南都象镐丰,我皇身自际时雍。běi quē nán dōu xiàng gǎo fēng,wǒ huáng shēn zì jì shí yōng。
只应龙种如高帝,何止虹髯似太宗。zhǐ yīng lóng zhǒng rú gāo dì,hé zhǐ hóng rán shì tài zōng。
草木有情皆长养,乾坤无地不包容。cǎo mù yǒu qíng jiē zhǎng yǎng,qián kūn wú dì bù bāo róng。
因思二十年前事,长蹑仙班侍九重。yīn sī èr shí nián qián shì,zhǎng niè xiān bān shì jiǔ zhòng。

大行皇帝挽歌辞二首

李东阳

圣朝偃武修文日,共道王言似六经。shèng cháo yǎn wǔ xiū wén rì,gòng dào wáng yán shì liù jīng。
宋史重施新衮钺,孔庭增饰旧笾铏。sòng shǐ zhòng shī xīn gǔn yuè,kǒng tíng zēng shì jiù biān xíng。
垂衣共仰升龙象,赐墨皆成翥凤形。chuí yī gòng yǎng shēng lóng xiàng,cì mò jiē chéng zhù fèng xíng。
回首茂陵松柏树,春来还向裕陵青。huí shǒu mào líng sōng bǎi shù,chūn lái hái xiàng yù líng qīng。

九峰书屋和曹时和韵

李东阳

江上草亭新卜筑,已闻扬子著书成。jiāng shàng cǎo tíng xīn bo zhù,yǐ wén yáng zi zhù shū chéng。
每逢社日聊随俗,久住青山却有情。měi féng shè rì liáo suí sú,jiǔ zhù qīng shān què yǒu qíng。
霜入晚松经岁老,雨繁春笋过邻生。shuāng rù wǎn sōng jīng suì lǎo,yǔ fán chūn sǔn guò lín shēng。
小堂若许临江阁,杖屦无须匹马迎。xiǎo táng ruò xǔ lín jiāng gé,zhàng jù wú xū pǐ mǎ yíng。

次韵答邵户部文敬

李东阳

葛巾芒屦坐题诗,只欠江边一钓丝。gé jīn máng jù zuò tí shī,zhǐ qiàn jiāng biān yī diào sī。
药检旧囊书欲遍,梦回春枕事多遗。yào jiǎn jiù náng shū yù biàn,mèng huí chūn zhěn shì duō yí。
人情更与新年别,草色宁知要路私。rén qíng gèng yǔ xīn nián bié,cǎo sè níng zhī yào lù sī。
独在卷帘深处望,西山无数雨晴时。dú zài juǎn lián shēn chù wàng,xī shān wú shù yǔ qíng shí。

寄应宁提学用留别韵

李东阳

天上词垣近省闱,十年毛羽爱追飞。tiān shàng cí yuán jìn shěng wéi,shí nián máo yǔ ài zhuī fēi。
南池水暖鹍重化,西华风高雁未归。nán chí shuǐ nuǎn kūn zhòng huà,xī huá fēng gāo yàn wèi guī。
绝足风尘须独步,初心道德肯相违。jué zú fēng chén xū dú bù,chū xīn dào dé kěn xiāng wéi。
网罗剩有求才意,未放山林老布衣。wǎng luó shèng yǒu qiú cái yì,wèi fàng shān lín lǎo bù yī。

代石留别用前韵

李东阳

钝质亲劳琢更锼,又随筐篚过旁州。dùn zhì qīn láo zuó gèng sōu,yòu suí kuāng fěi guò páng zhōu。
相逢却有搏沙恨,欲往先防见玉羞。xiāng féng què yǒu bó shā hèn,yù wǎng xiān fáng jiàn yù xiū。
君义比金谁合断,我心非水亦分流。jūn yì bǐ jīn shuí hé duàn,wǒ xīn fēi shuǐ yì fēn liú。
如闻翰苑将移篆,愿与钤封一处收。rú wén hàn yuàn jiāng yí zhuàn,yuàn yǔ qián fēng yī chù shōu。

用韵答邃庵

李东阳

岳麓峰前湘水阴,思归无计豁烦襟。yuè lù fēng qián xiāng shuǐ yīn,sī guī wú jì huō fán jīn。
亦知吴越非吾土,未必功名是我心。yì zhī wú yuè fēi wú tǔ,wèi bì gōng míng shì wǒ xīn。
地上青山随处有,镜中华发逐年深。dì shàng qīng shān suí chù yǒu,jìng zhōng huá fā zhú nián shēn。
故人只在邻州住,空谷他时听足音。gù rén zhǐ zài lín zhōu zhù,kōng gǔ tā shí tīng zú yīn。

用韵答邵国贤

李东阳

种树长安不作阴,幽居何处解冠襟。zhǒng shù zhǎng ān bù zuò yīn,yōu jū hé chù jiě guān jīn。
闲逢北客论山价,老向南枝识鸟心。xián féng běi kè lùn shān jià,lǎo xiàng nán zhī shí niǎo xīn。
江水纵平终是险,惠峰虽好未为深。jiāng shuǐ zòng píng zhōng shì xiǎn,huì fēng suī hǎo wèi wèi shēn。
只应棹入荆溪去,遥听吴歌答楚音。zhǐ yīng zhào rù jīng xī qù,yáo tīng wú gē dá chǔ yīn。

闻狼山捷

李东阳

北风吹卷洞庭波,飞舸还经孟渎河。běi fēng chuī juǎn dòng tíng bō,fēi gě hái jīng mèng dú hé。
今日胜兵方有算,向来遗孽本无多。jīn rì shèng bīng fāng yǒu suàn,xiàng lái yí niè běn wú duō。
中宵驿使传书捷,两岸欢声入棹歌。zhōng xiāo yì shǐ chuán shū jié,liǎng àn huān shēng rù zhào gē。
闻说西南犹转战,几时甘雨洗天戈。wén shuō xī nán yóu zhuǎn zhàn,jǐ shí gān yǔ xǐ tiān gē。

陵祀归得赐暖耳诗和方石韵四首

李东阳

乌纱巾上透凉芃,一发君恩力未辞。wū shā jīn shàng tòu liáng péng,yī fā jūn ēn lì wèi cí。
赐暖宫貂同日戴,冒寒郊马有人骑。cì nuǎn gōng diāo tóng rì dài,mào hán jiāo mǎ yǒu rén qí。
耳闻明主如丝诏,心似穷民挟纩时。ěr wén míng zhǔ rú sī zhào,xīn shì qióng mín xié kuàng shí。
明向玉阶还再拜,羔羊重续退公诗。míng xiàng yù jiē hái zài bài,gāo yáng zhòng xù tuì gōng shī。
3061234567»