古诗词

题群龙图

王弘诲

吁嗟真龙不可见,人间画龙犹争羡。xū jiē zhēn lóng bù kě jiàn,rén jiān huà lóng yóu zhēng xiàn。
倏忽纵横如有神,咫尺沧溟浮素练。shū hū zòng héng rú yǒu shén,zhǐ chǐ cāng míng fú sù liàn。
俨然耸壑昂青霄,冲波拔浪江天高。yǎn rán sǒng hè áng qīng xiāo,chōng bō bá làng jiāng tiān gāo。
巉岩同禀至阳粹,峥嵘头角出洪涛。chán yán tóng bǐng zhì yáng cuì,zhēng róng tóu jiǎo chū hóng tāo。
一龙翘首扬其鬐,奋身直上拿空虚。yī lóng qiào shǒu yáng qí qí,fèn shēn zhí shàng ná kōng xū。
一龙曳尾出渊沄,回身转脊何逶迤。yī lóng yè wěi chū yuān yún,huí shēn zhuǎn jí hé wēi yí。
三三两两峙相探,含珠吸水风沙暗。sān sān liǎng liǎng zhì xiāng tàn,hán zhū xī shuǐ fēng shā àn。
是时元气湿蒙蒙,河海漭沆山泽通。shì shí yuán qì shī méng méng,hé hǎi mǎng hàng shān zé tōng。
禹门天地云雾里,白昼雷霆行地中。yǔ mén tiān dì yún wù lǐ,bái zhòu léi tíng xíng dì zhōng。
嗟呼神物变化不可穷,胡为酒酣相视不改容。jiē hū shén wù biàn huà bù kě qióng,hú wèi jiǔ hān xiāng shì bù gǎi róng。
乃知丹青巧为此,潜以翰墨偷天功。nǎi zhī dān qīng qiǎo wèi cǐ,qián yǐ hàn mò tōu tiān gōng。
君不见紫云墨龙绕帝阈,笃生真主符乾祝。jūn bù jiàn zǐ yún mò lóng rào dì yù,dǔ shēng zhēn zhǔ fú qián zhù。
夜来黄袍军中呼,横戈中原如破竹。yè lái huáng páo jūn zhōng hū,héng gē zhōng yuán rú pò zhú。
又不见南阳卧龙起草中,三顾益州隆准公。yòu bù jiàn nán yáng wò lóng qǐ cǎo zhōng,sān gù yì zhōu lóng zhǔn gōng。
八阵图开扶汉鼎,指挥吴魏分雄雌。bā zhèn tú kāi fú hàn dǐng,zhǐ huī wú wèi fēn xióng cí。
云龙际会原非偶,攀鳞附翼古来有。yún lóng jì huì yuán fēi ǒu,pān lín fù yì gǔ lái yǒu。
只今鱼水幸相逢,天上夔龙自先后。zhǐ jīn yú shuǐ xìng xiāng féng,tiān shàng kuí lóng zì xiān hòu。
我闻好龙称叶公,真龙闻之降其宫。wǒ wén hǎo lóng chēng yè gōng,zhēn lóng wén zhī jiàng qí gōng。
近来画者洞微子,神龙现相来相从。jìn lái huà zhě dòng wēi zi,shén lóng xiàn xiāng lái xiāng cóng。
精诚感通理或有,劝君着意为点瞳。jīng chéng gǎn tōng lǐ huò yǒu,quàn jūn zhe yì wèi diǎn tóng。
会须一夜破壁去,九天霖雨霈苍穹。huì xū yī yè pò bì qù,jiǔ tiān lín yǔ pèi cāng qióng。

王弘诲

明广东琼州定安人,字少传,号忠铭。嘉靖四十四年进士。选庶吉士,官至南京礼部尚书。初释褐,值海瑞廷杖下诏狱,力调护之。张居正当国,作《火树篇》、《春雪歌》以讽。有《天池草》、《尚友堂稿》。 王弘诲的作品>>

猜您喜欢

长门秋怨

王弘诲

太液池边看月时,广寒深锁万年枝。tài yè chí biān kàn yuè shí,guǎng hán shēn suǒ wàn nián zhī。
妾心自许如明月,留得清光欲对谁。qiè xīn zì xǔ rú míng yuè,liú dé qīng guāng yù duì shuí。

长门秋怨

王弘诲

长乐更寒漏转催,片云飞度集灵台。zhǎng lè gèng hán lòu zhuǎn cuī,piàn yún fēi dù jí líng tái。
殷勤尚扫珊瑚枕,或恐君王有梦来。yīn qín shàng sǎo shān hú zhěn,huò kǒng jūn wáng yǒu mèng lái。

题映雪读书画

王弘诲

玉树琼枝照眼明,寒窗披卷梦魂清。yù shù qióng zhī zhào yǎn míng,hán chuāng pī juǎn mèng hún qīng。
夜来堪与君王对,半部当年致太平。yè lái kān yǔ jūn wáng duì,bàn bù dāng nián zhì tài píng。

燕子矶

王弘诲

沧江万顷护朱栏,龙虎千年紫气盘。cāng jiāng wàn qǐng hù zhū lán,lóng hǔ qiān nián zǐ qì pán。
壑暝香烟藏窈窕,月明笙鹤下高寒。hè míng xiāng yān cáng yǎo tiǎo,yuè míng shēng hè xià gāo hán。

闻雁

王弘诲

萧瑟燕山一叶秋,征鸿声断暮云流。xiāo sè yàn shān yī yè qiū,zhēng hóng shēng duàn mù yún liú。
不知今夜长门月,多少班姬梦里愁。bù zhī jīn yè zhǎng mén yuè,duō shǎo bān jī mèng lǐ chóu。

闻雁

王弘诲

青海联翩几夜呼,萧萧雨雪暗伊吾。qīng hǎi lián piān jǐ yè hū,xiāo xiāo yǔ xuě àn yī wú。
闻声忽动经年忆,况复怀人一字无。wén shēng hū dòng jīng nián yì,kuàng fù huái rén yī zì wú。

闻雁

王弘诲

寒烟暮雨度湘潭,嘹唳西风听不堪。hán yān mù yǔ dù xiāng tán,liáo lì xī fēng tīng bù kān。
寄语虞罗休竞巧,为传边信到江南。jì yǔ yú luó xiū jìng qiǎo,wèi chuán biān xìn dào jiāng nán。

闻雁

王弘诲

结阵寒云夕照斜,白蘋红蓼对江花。jié zhèn hán yún xī zhào xié,bái píng hóng liǎo duì jiāng huā。
多才似欲怜庄叟,作意长鸣度远沙。duō cái shì yù lián zhuāng sǒu,zuò yì zhǎng míng dù yuǎn shā。

送袁上舍归岭南

王弘诲

远道离离芳草铺,万家春色满皇都。yuǎn dào lí lí fāng cǎo pù,wàn jiā chūn sè mǎn huáng dōu。
谁将明月移归棹,一片乡心落五湖。shuí jiāng míng yuè yí guī zhào,yī piàn xiāng xīn luò wǔ hú。

送袁上舍归岭南

王弘诲

野色苍茫入望微,春风到处送征衣。yě sè cāng máng rù wàng wēi,chūn fēng dào chù sòng zhēng yī。
王孙不似花无赖,新向金台得价归。wáng sūn bù shì huā wú lài,xīn xiàng jīn tái dé jià guī。

送袁上舍归岭南

王弘诲

一冬卧雪有袁安,归梦应怜客子难。yī dōng wò xuě yǒu yuán ān,guī mèng yīng lián kè zi nán。
想到越南春睡足,不知何似蓟门寒。xiǎng dào yuè nán chūn shuì zú,bù zhī hé shì jì mén hán。

送袁上舍归岭南

王弘诲

十载红尘识面初,谢家玉树更谁如。shí zài hóng chén shí miàn chū,xiè jiā yù shù gèng shuí rú。
春来梦后池塘句,俱属风前塞雁书。chūn lái mèng hòu chí táng jù,jù shǔ fēng qián sāi yàn shū。

岭南三名相

王弘诲

庾岭开门拜始兴,开元风度至今称。yǔ lǐng kāi mén bài shǐ xīng,kāi yuán fēng dù zhì jīn chēng。
东南一自公爰立,伊吕千秋几嗣登。dōng nán yī zì gōng yuán lì,yī lǚ qiān qiū jǐ sì dēng。

岭南三名相

王弘诲

东海北海龙潜起,何如南海凤孤骞。dōng hǎi běi hǎi lóng qián qǐ,hé rú nán hǎi fèng gū qiān。
平生亦有□门梦,欣慕何缘为执鞭。píng shēng yì yǒu mén mèng,xīn mù hé yuán wèi zhí biān。

岭南三名相

王弘诲

张崔二献称唐宋,丘起琼台辅圣明。zhāng cuī èr xiàn chēng táng sòng,qiū qǐ qióng tái fǔ shèng míng。
千载斯文闻后死,几人吾党续先生。qiān zài sī wén wén hòu sǐ,jǐ rén wú dǎng xù xiān shēng。