古诗词

寄内婉素

杨基

天寒思故衣,家贫思良妻。tiān hán sī gù yī,jiā pín sī liáng qī。
所以孟德耀,举案与眉齐。suǒ yǐ mèng dé yào,jǔ àn yǔ méi qí。
忆汝事我初,高楼映深闺。yì rǔ shì wǒ chū,gāo lóu yìng shēn guī。
珠钿照罗绮,簪佩摇玉犀。zhū diàn zhào luó qǐ,zān pèi yáo yù xī。
梳掠不待晓,妆成听鸣鸡。shū lüè bù dài xiǎo,zhuāng chéng tīng míng jī。
中吴昔丧乱,廿口各东西。zhōng wú xī sàng luàn,niàn kǒu gè dōng xī。
有母不得将,独汝与提携。yǒu mǔ bù dé jiāng,dú rǔ yǔ tí xié。
我复窜远方,送我当路啼。wǒ fù cuàn yuǎn fāng,sòng wǒ dāng lù tí。
纷纷道上人,无不为惨凄。fēn fēn dào shàng rén,wú bù wèi cǎn qī。
今年我还家,赤手无所赍。jīn nián wǒ hái jiā,chì shǒu wú suǒ jī。
汝亦遇多难,典卖罄珥笄。rǔ yì yù duō nán,diǎn mài qìng ěr jī。
朝炊粥一盂,暮食盐与齑。cháo chuī zhōu yī yú,mù shí yán yǔ jī。
堂有九十姑,时复羞豚蹄。táng yǒu jiǔ shí gū,shí fù xiū tún tí。
膏沐弗暇泽,发落瘦且黧。gāo mù fú xiá zé,fā luò shòu qiě lí。
别来复秋深,露下百草凄。bié lái fù qiū shēn,lù xià bǎi cǎo qī。
破碎要补缀,甘旨需酱醯。pò suì yào bǔ zhuì,gān zhǐ xū jiàng xī。
安贫兼养老,此事汝素稽。ān pín jiān yǎng lǎo,cǐ shì rǔ sù jī。
作诗远相寄,新月当窗低。zuò shī yuǎn xiāng jì,xīn yuè dāng chuāng dī。
杨基

杨基

杨基(1326~1378)元末明初诗人。字孟载,号眉庵。原籍嘉州(今四川乐山),大父仕江左,遂家吴中(今浙江湖州),“吴中四杰”之一。元末,曾入张士诚幕府,为丞相府记室,后辞去。明初为荥阳知县,累官至山西按察使,后被谗夺官,罚服劳役。死于工所。杨基诗风清俊纤巧,其中五言律诗《岳阳楼》境界开阔,时人称杨基为“五言射雕手”。少时曾著《论鉴》十万余言。又于杨维桢席上赋《铁笛》诗,当时维桢已成名流,对杨基倍加称赏:“吾意诗境荒矣,今当让子一头地。”杨基与高启、张羽、徐贲为诗友,时人称为“吴中四杰”。 杨基的作品>>

猜您喜欢

壶中二色桃花

杨基

素颊映红腮,西园共折来。sù jiá yìng hóng sāi,xī yuán gòng zhé lái。
怜渠竟先落,知是最先开。lián qú jìng xiān luò,zhī shì zuì xiān kāi。

瓶中插梨杏桃李四花有咏

杨基

各自媚春光,轻红映浅妆。gè zì mèi chūn guāng,qīng hóng yìng qiǎn zhuāng。
日融花气暖,忘却是谁香。rì róng huā qì nuǎn,wàng què shì shuí xiāng。

弹琴高士

杨基

江静月在水,山空秋满亭。jiāng jìng yuè zài shuǐ,shān kōng qiū mǎn tíng。
自弹还自罢,初不要人听。zì dàn hái zì bà,chū bù yào rén tīng。

折花赠内并代答二首

杨基

人面玉娟娟,花枝更可怜。rén miàn yù juān juān,huā zhī gèng kě lián。
凭从画眉手,折寄镜台前。píng cóng huà méi shǒu,zhé jì jìng tái qián。

折花赠内并代答二首

杨基

一朵折春风,花浓意更浓。yī duǒ zhé chūn fēng,huā nóng yì gèng nóng。
而今映花面,不似向时红。ér jīn yìng huā miàn,bù shì xiàng shí hóng。

白云泉

杨基

泠泠白云泉,流向白云边。líng líng bái yún quán,liú xiàng bái yún biān。
泉水流不断,白云飞上天。quán shuǐ liú bù duàn,bái yún fēi shàng tiān。

夜坐

杨基

窗寒雪乱飞,雁带边声过。chuāng hán xuě luàn fēi,yàn dài biān shēng guò。
对影却增愁,吹灯暗中坐。duì yǐng què zēng chóu,chuī dēng àn zhōng zuò。

示杨水西

杨基

亲远更家贫,将归未有因。qīn yuǎn gèng jiā pín,jiāng guī wèi yǒu yīn。
相逢难说与,君是故乡人。xiāng féng nán shuō yǔ,jūn shì gù xiāng rén。

天平山中

杨基

细雨茸茸湿楝花,南风树树熟枇杷。xì yǔ rōng rōng shī liàn huā,nán fēng shù shù shú pí pá。
徐行不记山深浅,一路莺啼送到家。xú xíng bù jì shān shēn qiǎn,yī lù yīng tí sòng dào jiā。

美人刺绣

杨基

风送杨花满绣床,飞来紫燕亦成双。fēng sòng yáng huā mǎn xiù chuáng,fēi lái zǐ yàn yì chéng shuāng。
闲情正在停针处,笑嚼残绒唾碧窗。xián qíng zhèng zài tíng zhēn chù,xiào jué cán róng tuò bì chuāng。

遇史克敬询故园

杨基

三年身不到姑苏,见说城边柳半枯。sān nián shēn bù dào gū sū,jiàn shuō chéng biān liǔ bàn kū。
纵有萧萧几株在,也应啼杀树头乌。zòng yǒu xiāo xiāo jǐ zhū zài,yě yīng tí shā shù tóu wū。

赠京妓宜时秀

杨基

欲唱清歌却掩襟,晚风亭子落花深。yù chàng qīng gē què yǎn jīn,wǎn fēng tíng zi luò huā shēn。
坐中年少休轻听,此曲先皇有赐金。zuò zhōng nián shǎo xiū qīng tīng,cǐ qū xiān huáng yǒu cì jīn。

忆挹翠亭听歌示徐幼文余唐卿

杨基

清歌一曲动梁尘,只忆当时泪满巾。qīng gē yī qū dòng liáng chén,zhǐ yì dāng shí lèi mǎn jīn。
何况春归花落尽,眼前漂泊两三人。hé kuàng chūn guī huā luò jǐn,yǎn qián piāo pō liǎng sān rén。

梦故人高季迪二首

杨基

诗社当年共颉颃,我才惭不似君长。shī shè dāng nián gòng jié háng,wǒ cái cán bù shì jūn zhǎng。
可应句好无人识,梦里相寻与较量。kě yīng jù hǎo wú rén shí,mèng lǐ xiāng xún yǔ jiào liàng。

梦故人高季迪二首

杨基

惊人新句叹无前,故态疏狂似少年。jīng rén xīn jù tàn wú qián,gù tài shū kuáng shì shǎo nián。
便写锦囊三百首,为君披咏步凉天。biàn xiě jǐn náng sān bǎi shǒu,wèi jūn pī yǒng bù liáng tiān。