古诗词

万壑苍烟卷为邹允达赋

倪谦

君不见泰山之巅蟠老龙,高盖偃蹇排寒冬。jūn bù jiàn tài shān zhī diān pán lǎo lóng,gāo gài yǎn jiǎn pái hán dōng。
参天自是隔风雨,胡乃坐累秦人封。cān tiān zì shì gé fēng yǔ,hú nǎi zuò lèi qín rén fēng。
又不见匡庐之崖霜雪盛,马鬣麈尾枝交映。yòu bù jiàn kuāng lú zhī yá shuāng xuě shèng,mǎ liè zhǔ wěi zhī jiāo yìng。
已从方士资养生,更向桑门作谈柄。yǐ cóng fāng shì zī yǎng shēng,gèng xiàng sāng mén zuò tán bǐng。
何如凤台之西千万栽,一一长身封绿苔。hé rú fèng tái zhī xī qiān wàn zāi,yī yī zhǎng shēn fēng lǜ tái。
贞姿高洁负奇气,磥砢总是明堂才。zhēn zī gāo jié fù qí qì,lěi kē zǒng shì míng táng cái。
乍疑森森剑佩羽林客,怒发冲冠铁衣涩。zhà yí sēn sēn jiàn pèi yǔ lín kè,nù fā chōng guān tiě yī sè。
又疑翩翩云罕纷前驱,翠葆碧幢攒列戟。yòu yí piān piān yún hǎn fēn qián qū,cuì bǎo bì chuáng zǎn liè jǐ。
大株小株鳞甲坚,正直岂畏藤萝缠。dà zhū xiǎo zhū lín jiǎ jiān,zhèng zhí qǐ wèi téng luó chán。
露滋雨洗净如沐,但见万壑摇苍烟。lù zī yǔ xǐ jìng rú mù,dàn jiàn wàn hè yáo cāng yān。
道乡之孙我之友,爱隐松关与松偶。dào xiāng zhī sūn wǒ zhī yǒu,ài yǐn sōng guān yǔ sōng ǒu。
城市红尘没马深,谁解寻盟岁寒叟。chéng shì hóng chén méi mǎ shēn,shuí jiě xún méng suì hán sǒu。
秋官放笔写作图,墨华满纸烟模糊。qiū guān fàng bǐ xiě zuò tú,mò huá mǎn zhǐ yān mó hú。
经雷蜕骨缩人瘿,拔地怪柯编虎须。jīng léi tuì gǔ suō rén yǐng,bá dì guài kē biān hǔ xū。
披图浩歌对君酌,素云绝胜苍烟壑。pī tú hào gē duì jūn zhuó,sù yún jué shèng cāng yān hè。
上苑霏微烟更多,来游好控巢松鹤。shàng yuàn fēi wēi yān gèng duō,lái yóu hǎo kòng cháo sōng hè。

倪谦

明应天府上元人,字克让,号静存。正统四年进士。授编修,曾出使朝鲜。天顺初,累迁至学士,侍太子于春宫。后主顺天乡试,因黜权贵之子,被构罪戍边。成化初,复职,官至南京礼部尚书。卒谥文僖。有《朝鲜纪事》、《辽海编》、《倪文僖集》。 倪谦的作品>>

猜您喜欢

次韵董廷器闺情

倪谦

愁绪无期每自来,翠蛾双锁遣难开。chóu xù wú qī měi zì lái,cuì é shuāng suǒ qiǎn nán kāi。
夫君不学衡阳雁,一去如何忘却回。fū jūn bù xué héng yáng yàn,yī qù rú hé wàng què huí。

次韵董廷器闺情

倪谦

香满金猊火满笼,灯花报喜结芳丛。xiāng mǎn jīn ní huǒ mǎn lóng,dēng huā bào xǐ jié fāng cóng。
阿鬟向我忻相贺,明日归期却又空。ā huán xiàng wǒ xīn xiāng hè,míng rì guī qī què yòu kōng。

次韵董廷器闺情

倪谦

鸳鸯戢翼两心安,此愿何时得了还。yuān yāng jí yì liǎng xīn ān,cǐ yuàn hé shí dé le hái。
空慕青青松与竹,岁寒不改旧容颜。kōng mù qīng qīng sōng yǔ zhú,suì hán bù gǎi jiù róng yán。

题王孟端碧梧竹石

倪谦

朝回曾据鳌峰石,薤叶淋漓草制多。cháo huí céng jù áo fēng shí,xiè yè lín lí cǎo zhì duō。
一别掖垣成白首,凤凰栖老碧梧柯。yī bié yē yuán chéng bái shǒu,fèng huáng qī lǎo bì wú kē。

题鹭丝画为庞地官赋

倪谦

羽仪偶别凤池行,暂落芦花野岸傍。yǔ yí ǒu bié fèng chí xíng,zàn luò lú huā yě àn bàng。
回首凌风忽飞去,碧天空阔海茫茫。huí shǒu líng fēng hū fēi qù,bì tiān kōng kuò hǎi máng máng。

题鹭丝画为庞地官赋

倪谦

洁白清修立钓滩,云程遥待逐鹏抟。jié bái qīng xiū lì diào tān,yún chéng yáo dài zhú péng tuán。
渔翁不识孤高性,漫作沙鸥一样看。yú wēng bù shí gū gāo xìng,màn zuò shā ōu yī yàng kàn。

题画寄杨尚书宗器

倪谦

一卧林泉绝世埃,柴门深傍碧山开。yī wò lín quán jué shì āi,chái mén shēn bàng bì shān kāi。
故人遥在青云上,常夜频劳入梦来。gù rén yáo zài qīng yún shàng,cháng yè pín láo rù mèng lái。

题米南宫云山图

倪谦

雨声入树密如烟,云气埋山白似绵。yǔ shēng rù shù mì rú yān,yún qì mái shān bái shì mián。
钓罢归来掩关卧,不知春水到门前。diào bà guī lái yǎn guān wò,bù zhī chūn shuǐ dào mén qián。

金兰画为王司成题

倪谦

幽独元无富贵心,谁将花叶染黄金。yōu dú yuán wú fù guì xīn,shuí jiāng huā yè rǎn huáng jīn。
援琴试鼓宣尼操,惟有灵均最赏音。yuán qín shì gǔ xuān ní cāo,wéi yǒu líng jūn zuì shǎng yīn。

墨梅和苗学士韵王牧之笔为谢景明题

倪谦

姑射仙人去不还,临风玉雪想容颜。gū shè xiān rén qù bù hái,lín fēng yù xuě xiǎng róng yán。
王乔袖有长生术,唤醒冰魂楮墨间。wáng qiáo xiù yǒu zhǎng shēng shù,huàn xǐng bīng hún chǔ mò jiān。

墨梅和苗学士韵王牧之笔为谢景明题

倪谦

海月初高瘦影斜,淩寒璀璨吐冰花。hǎi yuè chū gāo shòu yǐng xié,líng hán cuǐ càn tǔ bīng huā。
一枝悬向高堂上,玉树从来属谢家。yī zhī xuán xiàng gāo táng shàng,yù shù cóng lái shǔ xiè jiā。

题悬崖墨梅

倪谦

深冬崖畔一枝悬,几点疏花斗雪妍。shēn dōng yá pàn yī zhī xuán,jǐ diǎn shū huā dòu xuě yán。
五夜影横清涧底,抱珠疑是老龙眠。wǔ yè yǐng héng qīng jiàn dǐ,bào zhū yí shì lǎo lóng mián。

画龙

倪谦

夭矫拿云出海深,九霄常抱济时心。yāo jiǎo ná yún chū hǎi shēn,jiǔ xiāo cháng bào jì shí xīn。
何当卷却沧溟水,去作人间六月霖。hé dāng juǎn què cāng míng shuǐ,qù zuò rén jiān liù yuè lín。

画虎

倪谦

雄视耽耽夹镜明,空山日落恣横行。xióng shì dān dān jiā jìng míng,kōng shān rì luò zì héng xíng。
壁间只作寻常看,一啸风生百兽惊。bì jiān zhǐ zuò xún cháng kàn,yī xiào fēng shēng bǎi shòu jīng。

题渔舟小景

倪谦

山色浮岚水拍空,钓船闲系绿杨中。shān sè fú lán shuǐ pāi kōng,diào chuán xián xì lǜ yáng zhōng。
饭铛旋爇芦柴火,一股炊烟散晚风。fàn dāng xuán ruò lú chái huǒ,yī gǔ chuī yān sàn wǎn fēng。