古诗词

题松阴假寐图歌

倪谦

云山万叠深复深,山根碧涧清人心。yún shān wàn dié shēn fù shēn,shān gēn bì jiàn qīng rén xīn。
幽人长夏忽来此,避暑坐爱苍松阴。yōu rén zhǎng xià hū lái cǐ,bì shǔ zuò ài cāng sōng yīn。
坐来睡渴目双瞑,谁计斜阳在东岭。zuò lái shuì kě mù shuāng míng,shuí jì xié yáng zài dōng lǐng。
如雷鼻息和泉声,风卷松涛吹不醒。rú léi bí xī hé quán shēng,fēng juǎn sōng tāo chuī bù xǐng。
满襟凉思寐正浓,吟魂缥渺随天风。mǎn jīn liáng sī mèi zhèng nóng,yín hún piāo miǎo suí tiān fēng。
不知清梦向何处,但见据膝身如弓。bù zhī qīng mèng xiàng hé chù,dàn jiàn jù xī shēn rú gōng。
华胥览遍神应悦,乐听钧天情更惬。huá xū lǎn biàn shén yīng yuè,lè tīng jūn tiān qíng gèng qiè。
邯郸只恐熟黄梁,漆园浑讶飞胡蝶。hán dān zhǐ kǒng shú huáng liáng,qī yuán hún yà fēi hú dié。
南柯或为太守公,腹上忽见生长松。nán kē huò wèi tài shǒu gōng,fù shàng hū jiàn shēng zhǎng sōng。
仰天大笑堕驴后,游仙或卧莲花峰。yǎng tiān dà xiào duò lǘ hòu,yóu xiān huò wò lián huā fēng。
天官笔韵含飞动,此幅尤为人所重。tiān guān bǐ yùn hán fēi dòng,cǐ fú yóu wèi rén suǒ zhòng。
披图堪叹古今人,往事悠悠皆一梦。pī tú kān tàn gǔ jīn rén,wǎng shì yōu yōu jiē yī mèng。

倪谦

明应天府上元人,字克让,号静存。正统四年进士。授编修,曾出使朝鲜。天顺初,累迁至学士,侍太子于春宫。后主顺天乡试,因黜权贵之子,被构罪戍边。成化初,复职,官至南京礼部尚书。卒谥文僖。有《朝鲜纪事》、《辽海编》、《倪文僖集》。 倪谦的作品>>

猜您喜欢

题小景画

倪谦

白云红叶已惊秋,萝屋凉生境倍幽。bái yún hóng yè yǐ jīng qiū,luó wū liáng shēng jìng bèi yōu。
长啸碧山宁负我,不胜清兴绕沧洲。zhǎng xiào bì shān níng fù wǒ,bù shèng qīng xīng rào cāng zhōu。

二月初四日夜梦中作

倪谦

庭前昨夜起秋风,落叶潇潇万木空。tíng qián zuó yè qǐ qiū fēng,luò yè xiāo xiāo wàn mù kōng。
独有此君颜不改,依然无恙月明中。dú yǒu cǐ jūn yán bù gǎi,yī rán wú yàng yuè míng zhōng。

次韵董廷器闺情

倪谦

柳絮飞时雪作团,乱人心绪正漫漫。liǔ xù fēi shí xuě zuò tuán,luàn rén xīn xù zhèng màn màn。
侍儿呼取添衾褥,道是轻盈不御寒。shì ér hū qǔ tiān qīn rù,dào shì qīng yíng bù yù hán。

次韵董廷器闺情

倪谦

默倚雕阑数雁行,双眉蹙破远山苍。mò yǐ diāo lán shù yàn xíng,shuāng méi cù pò yuǎn shān cāng。
不如后院闲消遣,去送秋千唤女郎。bù rú hòu yuàn xián xiāo qiǎn,qù sòng qiū qiān huàn nǚ láng。

次韵董廷器闺情

倪谦

远道回车未肯膏,为图名利逐儿曹。yuǎn dào huí chē wèi kěn gāo,wèi tú míng lì zhú ér cáo。
归期望断门空掩,坐对梨花月影高。guī qī wàng duàn mén kōng yǎn,zuò duì lí huā yuè yǐng gāo。

次韵董廷器闺情

倪谦

片片飞花逐水流,园林绿暗不胜愁。piàn piàn fēi huā zhú shuǐ liú,yuán lín lǜ àn bù shèng chóu。
断肠无计留春住,人老东风燕子楼。duàn cháng wú jì liú chūn zhù,rén lǎo dōng fēng yàn zi lóu。

次韵董廷器闺情

倪谦

凤帏抛却绮罗香,一别天涯有底忙。fèng wéi pāo què qǐ luó xiāng,yī bié tiān yá yǒu dǐ máng。
几阵黄梅窗外雨,飘潇润浥藕丝裳。jǐ zhèn huáng méi chuāng wài yǔ,piāo xiāo rùn yì ǒu sī shang。

次韵董廷器闺情

倪谦

白汗凝珠拭素巾,垄头麦熟又尝新。bái hàn níng zhū shì sù jīn,lǒng tóu mài shú yòu cháng xīn。
锁窗倦绣停针线,蛱蝶飞来最恼人。suǒ chuāng juàn xiù tíng zhēn xiàn,jiá dié fēi lái zuì nǎo rén。

次韵董廷器闺情

倪谦

柳岸凉风透葛蕉,心旌愁绝正摇摇。liǔ àn liáng fēng tòu gé jiāo,xīn jīng chóu jué zhèng yáo yáo。
兰舟去后知何处,新水空添没断桥。lán zhōu qù hòu zhī hé chù,xīn shuǐ kōng tiān méi duàn qiáo。

次韵董廷器闺情

倪谦

破愁曾借步兵厨,一枕浑忘醉梦馀。pò chóu céng jiè bù bīng chú,yī zhěn hún wàng zuì mèng yú。
鹦鹉无端却饶舌,鬓云低挽独踌躇。yīng wǔ wú duān què ráo shé,bìn yún dī wǎn dú chóu chú。

次韵董廷器闺情

倪谦

远寄寒衣手自缝,泠泠凉雨滴疏桐。yuǎn jì hán yī shǒu zì fèng,líng líng liáng yǔ dī shū tóng。
孤灯相伴坐来久,不觉忽闻山寺钟。gū dēng xiāng bàn zuò lái jiǔ,bù jué hū wén shān sì zhōng。

次韵董廷器闺情

倪谦

高柳清秋咽露螀,声声应是怨凄凉。gāo liǔ qīng qiū yàn lù jiāng,shēng shēng yīng shì yuàn qī liáng。
妾怀敢向何人诉,只祷虚空爇夜香。qiè huái gǎn xiàng hé rén sù,zhǐ dǎo xū kōng ruò yè xiāng。

次韵董廷器闺情

倪谦

散步苔阶晚饭馀,月华如昼列星疏。sàn bù tái jiē wǎn fàn yú,yuè huá rú zhòu liè xīng shū。
碧天多少南征雁,若个能传万里书。bì tiān duō shǎo nán zhēng yàn,ruò gè néng chuán wàn lǐ shū。

次韵董廷器闺情

倪谦

昔赏黄花到夕阳,奉君欢饮罄壶觞。xī shǎng huáng huā dào xī yáng,fèng jūn huān yǐn qìng hú shāng。
如今九日人何在,纵有香醪不忍尝。rú jīn jiǔ rì rén hé zài,zòng yǒu xiāng láo bù rěn cháng。

次韵董廷器闺情

倪谦

壁灯炯炯夜笼纱,霜气生寒陨素华。bì dēng jiǒng jiǒng yè lóng shā,shuāng qì shēng hán yǔn sù huá。
坐拥绣衾清不寐,数残更点思无涯。zuò yōng xiù qīn qīng bù mèi,shù cán gèng diǎn sī wú yá。