古诗词

邻女有自经者不晓何因而里媪述其光艳皎洁阅日不变且以中夜起自结束选彩而衣配花而戴绾髻涂妆膏唇耀首以至约缣迫袜皆着意精好尽态极妍而始毕命焉其所悬之带以润州朱丝数百条长九尺许为十股细辫手自盘制逾月甫成同伴以为缠腰物也而不知其用意至此为诗以吊之

王彦泓

明姿靓服严妆乍,垂手亭亭俨图画。míng zī jìng fú yán zhuāng zhà,chuí shǒu tíng tíng yǎn tú huà。
女伴当窗唤不应,还疑背面秋千下。nǚ bàn dāng chuāng huàn bù yīng,hái yí bèi miàn qiū qiān xià。
娇痴小妹忽惊啼,懊恼春宵睡似泥。jiāo chī xiǎo mèi hū jīng tí,ào nǎo chūn xiāo shuì shì ní。
何刻停灯开钿匣,几时响屟度楼梯。hé kè tíng dēng kāi diàn xiá,jǐ shí xiǎng xiè dù lóu tī。
肌肤到此真冰雪,颓玉俄俄扶不得。jī fū dào cǐ zhēn bīng xuě,tuí yù é é fú bù dé。
素颈何曾著啮痕,却教反缚同心结。sù jǐng hé céng zhù niè hén,què jiào fǎn fù tóng xīn jié。
红丝交结为谁容,约髻安花次第工。hóng sī jiāo jié wèi shuí róng,yuē jì ān huā cì dì gōng。
应爱自看妆镜里,岂须人见影堂中。yīng ài zì kàn zhuāng jìng lǐ,qǐ xū rén jiàn yǐng táng zhōng。
千春不改凝酥面,媚眼微舒若流盼。qiān chūn bù gǎi níng sū miàn,mèi yǎn wēi shū ruò liú pàn。
侯娘怨句鬼先知,玉儿艳质人犹羡。hóu niáng yuàn jù guǐ xiān zhī,yù ér yàn zhì rén yóu xiàn。
当时犀纛定沉埋,绣袜何人拾马嵬。dāng shí xī dào dìng chén mái,xiù wà hé rén shí mǎ wéi。
乞取卿家通替样,许盛银液看千回。qǐ qǔ qīng jiā tōng tì yàng,xǔ shèng yín yè kàn qiān huí。
万转千回负此生,枉将偷嫁占虚名。wàn zhuǎn qiān huí fù cǐ shēng,wǎng jiāng tōu jià zhàn xū míng。
周郎已误难重顾,哭煞厨东阮步兵。zhōu láng yǐ wù nán zhòng gù,kū shā chú dōng ruǎn bù bīng。

王彦泓

明镇江府金坛人,字次回。以岁贡为松江府华亭县训导,卒于官。博学好古,喜作艳体小诗,格调似韩偓。词不多作,而善改昔人词,有加毫颊上之致。有《疑雨集》。 王彦泓的作品>>

猜您喜欢

为杨子常题文水画吴中山水其四枫桥

王彦泓

钟响来孤艇,渔歌入短垣。zhōng xiǎng lái gū tǐng,yú gē rù duǎn yuán。
山光杂湖影,摇荡画阑干。shān guāng zá hú yǐng,yáo dàng huà lán gàn。

为杨子常题文水画吴中山水其四枫桥

王彦泓

碧虹跨平湖,远岫参差映。bì hóng kuà píng hú,yuǎn xiù cān chà yìng。
门影入波圆,五十三明镜。mén yǐng rù bō yuán,wǔ shí sān míng jìng。

为杨子常题文水画吴中山水其四枫桥

王彦泓

身到山中几十回,山之面目求全开。shēn dào shān zhōng jǐ shí huí,shān zhī miàn mù qiú quán kāi。
如今山外看山里,始觉玲珑破碎来。rú jīn shān wài kàn shān lǐ,shǐ jué líng lóng pò suì lái。

为杨子常题文水画吴中山水其四枫桥

王彦泓

柳边渔艇罾罶歇,洲上人家约略斜。liǔ biān yú tǐng zēng liǔ xiē,zhōu shàng rén jiā yuē lüè xié。
落日雁行千片下,苍苍未见有芦花。luò rì yàn xíng qiān piàn xià,cāng cāng wèi jiàn yǒu lú huā。

为杨子常题文水画吴中山水其四枫桥

王彦泓

殿夹深林几岫青,门临流水两桥横。diàn jiā shēn lín jǐ xiù qīng,mén lín liú shuǐ liǎng qiáo héng。
何时杖策寻明月,来听莲花塔下经。hé shí zhàng cè xún míng yuè,lái tīng lián huā tǎ xià jīng。

为杨子常题文水画吴中山水其四枫桥

王彦泓

墙里双?杰插霄,重门朱殿闭牢牢。qiáng lǐ shuāng jié chā xiāo,zhòng mén zhū diàn bì láo láo。
凭谁启钥陈清醑,望见灵筵盏动摇。píng shuí qǐ yào chén qīng xǔ,wàng jiàn líng yán zhǎn dòng yáo。

为杨子常题文水画吴中山水其四枫桥

王彦泓

门内乔林门外溪,仰瞻才见及堂基。mén nèi qiáo lín mén wài xī,yǎng zhān cái jiàn jí táng jī。
应知不是吴宗庙,得赌雍容端委仪。yīng zhī bù shì wú zōng miào,dé dǔ yōng róng duān wěi yí。

为杨子常题文水画吴中山水其四枫桥

王彦泓

夏木千章厚影铺,澄湾楼阁杂芙蕖。xià mù qiān zhāng hòu yǐng pù,chéng wān lóu gé zá fú qú。
吴王魂魄应游此,可惜西施在五湖。wú wáng hún pò yīng yóu cǐ,kě xī xī shī zài wǔ hú。

为杨子常题文水画吴中山水其四枫桥

王彦泓

二公去后百年奇,庙貌蒸尝继有之。èr gōng qù hòu bǎi nián qí,miào mào zhēng cháng jì yǒu zhī。
为国为民谁与并,只应比颡过斯祠。wèi guó wèi mín shuí yǔ bìng,zhǐ yīng bǐ sǎng guò sī cí。

为杨子常题文水画吴中山水其四枫桥

王彦泓

缥缈空亭盖石梁,压村山色郁青苍。piāo miǎo kōng tíng gài shí liáng,yā cūn shān sè yù qīng cāng。
烟波一折南流去,便是吴王走狗塘。yān bō yī zhé nán liú qù,biàn shì wú wáng zǒu gǒu táng。

为杨子常题文水画吴中山水其四枫桥

王彦泓

百丈寒泉落寺门,琳宫迢递桂松深。bǎi zhàng hán quán luò sì mén,lín gōng tiáo dì guì sōng shēn。
鹤亭马石依然在,欲唤清谭支道林。hè tíng mǎ shí yī rán zài,yù huàn qīng tán zhī dào lín。

为杨子常题文水画吴中山水其四枫桥

王彦泓

飞磴长梁入寺深,朱廊迢递最高层。fēi dèng zhǎng liáng rù sì shēn,zhū láng tiáo dì zuì gāo céng。
游人曳杖寻何处,水竹山茶并有名。yóu rén yè zhàng xún hé chù,shuǐ zhú shān chá bìng yǒu míng。

为杨子常题文水画吴中山水其四枫桥

王彦泓

壁含雷雨气成霞,流下青莲几瓣花。bì hán léi yǔ qì chéng xiá,liú xià qīng lián jǐ bàn huā。
绝壑树深鸦噪处,两间茅屋汉卿家。jué hè shù shēn yā zào chù,liǎng jiān máo wū hàn qīng jiā。

为杨子常题文水画吴中山水其四枫桥

王彦泓

雪滩古木长桥外,烟岭湖光短榻前。xuě tān gǔ mù zhǎng qiáo wài,yān lǐng hú guāng duǎn tà qián。
虾菜鲈莼杞菊荐,可怜风味得同筵。xiā cài lú chún qǐ jú jiàn,kě lián fēng wèi dé tóng yán。

为杨子常题文水画吴中山水其四枫桥

王彦泓

栋宇都攒苍壁根,湖光万顷镜光分。dòng yǔ dōu zǎn cāng bì gēn,hú guāng wàn qǐng jìng guāng fēn。
题诗恰忆前年事,茶米鸡笼品白云。tí shī qià yì qián nián shì,chá mǐ jī lóng pǐn bái yún。