古诗词

邻女有自经者不晓何因而里媪述其光艳皎洁阅日不变且以中夜起自结束选彩而衣配花而戴绾髻涂妆膏唇耀首以至约缣迫袜皆着意精好尽态极妍而始毕命焉其所悬之带以润州朱丝数百条长九尺许为十股细辫手自盘制逾月甫成同伴以为缠腰物也而不知其用意至此为诗以吊之

王彦泓

明姿靓服严妆乍,垂手亭亭俨图画。míng zī jìng fú yán zhuāng zhà,chuí shǒu tíng tíng yǎn tú huà。
女伴当窗唤不应,还疑背面秋千下。nǚ bàn dāng chuāng huàn bù yīng,hái yí bèi miàn qiū qiān xià。
娇痴小妹忽惊啼,懊恼春宵睡似泥。jiāo chī xiǎo mèi hū jīng tí,ào nǎo chūn xiāo shuì shì ní。
何刻停灯开钿匣,几时响屟度楼梯。hé kè tíng dēng kāi diàn xiá,jǐ shí xiǎng xiè dù lóu tī。
肌肤到此真冰雪,颓玉俄俄扶不得。jī fū dào cǐ zhēn bīng xuě,tuí yù é é fú bù dé。
素颈何曾著啮痕,却教反缚同心结。sù jǐng hé céng zhù niè hén,què jiào fǎn fù tóng xīn jié。
红丝交结为谁容,约髻安花次第工。hóng sī jiāo jié wèi shuí róng,yuē jì ān huā cì dì gōng。
应爱自看妆镜里,岂须人见影堂中。yīng ài zì kàn zhuāng jìng lǐ,qǐ xū rén jiàn yǐng táng zhōng。
千春不改凝酥面,媚眼微舒若流盼。qiān chūn bù gǎi níng sū miàn,mèi yǎn wēi shū ruò liú pàn。
侯娘怨句鬼先知,玉儿艳质人犹羡。hóu niáng yuàn jù guǐ xiān zhī,yù ér yàn zhì rén yóu xiàn。
当时犀纛定沉埋,绣袜何人拾马嵬。dāng shí xī dào dìng chén mái,xiù wà hé rén shí mǎ wéi。
乞取卿家通替样,许盛银液看千回。qǐ qǔ qīng jiā tōng tì yàng,xǔ shèng yín yè kàn qiān huí。
万转千回负此生,枉将偷嫁占虚名。wàn zhuǎn qiān huí fù cǐ shēng,wǎng jiāng tōu jià zhàn xū míng。
周郎已误难重顾,哭煞厨东阮步兵。zhōu láng yǐ wù nán zhòng gù,kū shā chú dōng ruǎn bù bīng。

王彦泓

明镇江府金坛人,字次回。以岁贡为松江府华亭县训导,卒于官。博学好古,喜作艳体小诗,格调似韩偓。词不多作,而善改昔人词,有加毫颊上之致。有《疑雨集》。 王彦泓的作品>>

猜您喜欢

为杨子常题文水画吴中山水其四枫桥

王彦泓

半山已见太湖全,米囤虫头出没边。bàn shān yǐ jiàn tài hú quán,mǐ dùn chóng tóu chū méi biān。
长想清秋明月夜,携筇直上万峰巅。zhǎng xiǎng qīng qiū míng yuè yè,xié qióng zhí shàng wàn fēng diān。

为杨子常题文水画吴中山水其四枫桥

王彦泓

涧底松余岭殿檐,梁隋碑没草芊芊。jiàn dǐ sōng yú lǐng diàn yán,liáng suí bēi méi cǎo qiān qiān。
北山尚有郊台在,糜鹿虽游迹未迁。běi shān shàng yǒu jiāo tái zài,mí lù suī yóu jì wèi qiān。

为杨子常题文水画吴中山水其四枫桥

王彦泓

烟峦数髻镜中孤,水畔帆樯一点无。yān luán shù jì jìng zhōng gū,shuǐ pàn fān qiáng yī diǎn wú。
错道曲终人不见,包山洞达洞庭湖。cuò dào qū zhōng rén bù jiàn,bāo shān dòng dá dòng tíng hú。

为杨子常题文水画吴中山水其四枫桥

王彦泓

贺监当年一曲荣,如今全震属先生。hè jiān dāng nián yī qū róng,rú jīn quán zhèn shǔ xiān shēng。
梦中舟楫毫端路,几度沿洄到洞庭。mèng zhōng zhōu jí háo duān lù,jǐ dù yán huí dào dòng tíng。

花烛诗

王彦泓

四月春蚕已剥绵,困人风日嫁人天。sì yuè chūn cán yǐ bō mián,kùn rén fēng rì jià rén tiān。
不知织就鸳鸯锦,废却如花几夜眠。bù zhī zhī jiù yuān yāng jǐn,fèi què rú huā jǐ yè mián。

催妆诗六首

王彦泓

娇羞不肯下妆台,侍女环将九子钗。jiāo xiū bù kěn xià zhuāng tái,shì nǚ huán jiāng jiǔ zi chāi。
寄语倦妆人说道,轻施朱粉学慵来。jì yǔ juàn zhuāng rén shuō dào,qīng shī zhū fěn xué yōng lái。

催妆诗六首

王彦泓

十步笙歌响碧霄,严妆无力夜迢迢。shí bù shēng gē xiǎng bì xiāo,yán zhuāng wú lì yè tiáo tiáo。
羞将双黛凭人试,留与张郎见后描。xiū jiāng shuāng dài píng rén shì,liú yǔ zhāng láng jiàn hòu miáo。

催妆诗六首

王彦泓

说嫁心惊尽日痴,尊前玉箸镇双垂。shuō jià xīn jīng jǐn rì chī,zūn qián yù zhù zhèn shuāng chuí。
不知夫婿尤怜惜,却忆娇嗔阿母时。bù zhī fū xù yóu lián xī,què yì jiāo chēn ā mǔ shí。

催妆诗六首

王彦泓

羞向明窗结佩珰,穿衣宝镜暗生光。xiū xiàng míng chuāng jié pèi dāng,chuān yī bǎo jìng àn shēng guāng。
生憎乌鹊来相噪,默默无言下象床。shēng zēng wū què lái xiāng zào,mò mò wú yán xià xiàng chuáng。

催妆诗六首

王彦泓

当初忍笑画鸳鸯,真个如今拟凤凰。dāng chū rěn xiào huà yuān yāng,zhēn gè rú jīn nǐ fèng huáng。
别却群仙拜王母,已闻青鸟报刘郎。bié què qún xiān bài wáng mǔ,yǐ wén qīng niǎo bào liú láng。

催妆诗六首

王彦泓

云作双鬟雪作肌,天教分付与男儿。yún zuò shuāng huán xuě zuò jī,tiān jiào fēn fù yǔ nán ér。
转身拭泪银河畔,别却鸳机再不归。zhuǎn shēn shì lèi yín hé pàn,bié què yuān jī zài bù guī。

吴行纪事

王彦泓

月钟霜瓦冻鸦啼,梦里枫桥却向西。yuè zhōng shuāng wǎ dòng yā tí,mèng lǐ fēng qiáo què xiàng xī。
暖语未终天忽晓,不堪空作醉乡迷。nuǎn yǔ wèi zhōng tiān hū xiǎo,bù kān kōng zuò zuì xiāng mí。

吴行纪事

王彦泓

相要不说卷衣裳,笑挽流苏背烛光。xiāng yào bù shuō juǎn yī shang,xiào wǎn liú sū bèi zhú guāng。
赖有暖言堪入骨,一宵输意作王昌。lài yǒu nuǎn yán kān rù gǔ,yī xiāo shū yì zuò wáng chāng。

吴行纪事

王彦泓

绕身一步也堪怜,特地呼来放膝边。rào shēn yī bù yě kān lián,tè dì hū lái fàng xī biān。
问道初寒身怕冷,今宵多半要装绵。wèn dào chū hán shēn pà lěng,jīn xiāo duō bàn yào zhuāng mián。

吴行纪事

王彦泓

烧残绛蜡啼千箸,碎嚼冰蚕搅万丝。shāo cán jiàng là tí qiān zhù,suì jué bīng cán jiǎo wàn sī。
水国不生红豆子,赠卿何物助相思。shuǐ guó bù shēng hóng dòu zi,zèng qīng hé wù zhù xiāng sī。