古诗词

挽同学杨子常乃郎定夫

王彦泓

雀环名家清白后,才情德祖尤孤秀。què huán míng jiā qīng bái hòu,cái qíng dé zǔ yóu gū xiù。
石麟玉虎从天送,骥子龙驹堕地走。shí lín yù hǔ cóng tiān sòng,jì zi lóng jū duò dì zǒu。
安仁弱冠文如江,百斛龙文力可扛。ān rén ruò guān wén rú jiāng,bǎi hú lóng wén lì kě káng。
劫来云间一战霸,盗窃名字纷纷降。jié lái yún jiān yī zhàn bà,dào qiè míng zì fēn fēn jiàng。
几人昏暮叩剧孟,时复中分一囷赠。jǐ rén hūn mù kòu jù mèng,shí fù zhōng fēn yī qūn zèng。
老人留眼看升平,饥溺非君谁请命。lǎo rén liú yǎn kàn shēng píng,jī nì fēi jūn shuí qǐng mìng。
我以从游识阿戎,君亦折节交孔融。wǒ yǐ cóng yóu shí ā róng,jūn yì zhé jié jiāo kǒng róng。
文律周旋避锋锐,酒杯潦倒安疏慵。wén lǜ zhōu xuán bì fēng ruì,jiǔ bēi lǎo dào ān shū yōng。
心期已许尽千卷,腹痛仍要酹一钟。xīn qī yǐ xǔ jǐn qiān juǎn,fù tòng réng yào lèi yī zhōng。
归路方愁离别长,十日不见闻凶殃。guī lù fāng chóu lí bié zhǎng,shí rì bù jiàn wén xiōng yāng。
见说灯前转尘影,空无一念余榻床。jiàn shuō dēng qián zhuǎn chén yǐng,kōng wú yī niàn yú tà chuáng。
深闺欢眤屏绝迹,独乞黄面西方粮。shēn guī huān nì píng jué jì,dú qǐ huáng miàn xī fāng liáng。
眼暗西河十年痛,长将客抱啼清梦。yǎn àn xī hé shí nián tòng,zhǎng jiāng kè bào tí qīng mèng。
自得先生为弟昆,两何一瑴欣相共。zì dé xiān shēng wèi dì kūn,liǎng hé yī jué xīn xiāng gòng。
膝上摧龙掌碎珠,剪茅揉蕊芝兰枯。xī shàng cuī lóng zhǎng suì zhū,jiǎn máo róu ruǐ zhī lán kū。
文章气谊扫地尽,曷禁宇宙成榛芜。wén zhāng qì yì sǎo dì jǐn,hé jìn yǔ zhòu chéng zhēn wú。
莫怪两翁相视血,女未亡人男嗣绝。mò guài liǎng wēng xiāng shì xuè,nǚ wèi wáng rén nán sì jué。
零丁困苦巧相类,求取何方相解脱。líng dīng kùn kǔ qiǎo xiāng lèi,qiú qǔ hé fāng xiāng jiě tuō。

王彦泓

明镇江府金坛人,字次回。以岁贡为松江府华亭县训导,卒于官。博学好古,喜作艳体小诗,格调似韩偓。词不多作,而善改昔人词,有加毫颊上之致。有《疑雨集》。 王彦泓的作品>>

猜您喜欢

效元相体

王彦泓

梨花淡淡玉亭亭,忆得双文缟素晶。lí huā dàn dàn yù tíng tíng,yì dé shuāng wén gǎo sù jīng。
最是镜前欢喜处,断红蛾绿越分明。zuì shì jìng qián huān xǐ chù,duàn hóng é lǜ yuè fēn míng。

效元相体

王彦泓

香丝压枕落玫瑰,忆得双文睡脸回。xiāng sī yā zhěn luò méi guī,yì dé shuāng wén shuì liǎn huí。
底事沉吟又如笑,与君刚在梦中来。dǐ shì chén yín yòu rú xiào,yǔ jūn gāng zài mèng zhōng lái。

病中柬友

王彦泓

忆别江皋酒半酣,病身全似再眠蚕。yì bié jiāng gāo jiǔ bàn hān,bìng shēn quán shì zài mián cán。
维摩斗室经旬掩,愿接枚生一快谈。wéi mó dòu shì jīng xún yǎn,yuàn jiē méi shēng yī kuài tán。

衢州见桔树累累

王彦泓

笑蹙长蛾熨齿酸,酒阑常记手掺掺。xiào cù zhǎng é yùn chǐ suān,jiǔ lán cháng jì shǒu càn càn。
车边碧树垂朱颗,谁为天涯寄合欢。chē biān bì shù chuí zhū kē,shuí wèi tiān yá jì hé huān。

日日有雨

王彦泓

望见乡山一抹青,霎时风雨暗前汀。wàng jiàn xiāng shān yī mǒ qīng,shà shí fēng yǔ àn qián tīng。
天公也似人哀怨,每到斜阳一泪零。tiān gōng yě shì rén āi yuàn,měi dào xié yáng yī lèi líng。

死别

王彦泓

三年珍重感怜才,此别应须到夜台。sān nián zhēn zhòng gǎn lián cái,cǐ bié yīng xū dào yè tái。
中路相抛悲复愧,几时还望墓田来。zhōng lù xiāng pāo bēi fù kuì,jǐ shí hái wàng mù tián lái。

山行慰肩舆者

王彦泓

崚嶒石路悯舆徒,犹喜羸形似鹤癯。léng céng shí lù mǐn yú tú,yóu xǐ léi xíng shì hè qú。
只恨载将愁万斛,无由轻卸却何如。zhǐ hèn zài jiāng chóu wàn hú,wú yóu qīng xiè què hé rú。

归途自叹

王彦泓

画屏人去锦鳞稀,愁见啼红染客衣。huà píng rén qù jǐn lín xī,chóu jiàn tí hóng rǎn kè yī。
纵使到家仍是客,迢迢乡路为谁归。zòng shǐ dào jiā réng shì kè,tiáo tiáo xiāng lù wèi shuí guī。

索笑

王彦泓

索笑追欢意不穷,风流日日事重重。suǒ xiào zhuī huān yì bù qióng,fēng liú rì rì shì zhòng zhòng。
人间花草真堪爱,遇着春风尽向东。rén jiān huā cǎo zhēn kān ài,yù zhe chūn fēng jǐn xiàng dōng。

岁除日即事

王彦泓

浮尘扰扰一身闲,独看城南雪后山。fú chén rǎo rǎo yī shēn xián,dú kàn chéng nán xuě hòu shān。
却笑孤鸿也辛苦,晓云飞出暮云还。què xiào gū hóng yě xīn kǔ,xiǎo yún fēi chū mù yún hái。

岁除日即事

王彦泓

典衣沽得看山杯,一醉聊为避债台。diǎn yī gū dé kàn shān bēi,yī zuì liáo wèi bì zhài tái。
惭愧青枫根下客,爷娘犹送纸钱来。cán kuì qīng fēng gēn xià kè,yé niáng yóu sòng zhǐ qián lái。

和孝仪看灯词十二首

王彦泓

帘外晴阴几遍探,侍儿犹恐意难堪。lián wài qíng yīn jǐ biàn tàn,shì ér yóu kǒng yì nán kān。
虽然残雪消还有,且喜今朝尚十三。suī rán cán xuě xiāo hái yǒu,qiě xǐ jīn cháo shàng shí sān。

和孝仪看灯词十二首

王彦泓

灯街试走断红颦,新嫁桥南第几晨。dēng jiē shì zǒu duàn hóng pín,xīn jià qiáo nán dì jǐ chén。
夫婿却扶佯不要,一回低媚一回嗔。fū xù què fú yáng bù yào,yī huí dī mèi yī huí chēn。

和孝仪看灯词十二首

王彦泓

青油车子过斜阳,风扬湘帘出画裳。qīng yóu chē zi guò xié yáng,fēng yáng xiāng lián chū huà shang。
曾在石家筵上见,是谁香气试猜详。céng zài shí jiā yán shàng jiàn,shì shuí xiāng qì shì cāi xiáng。

和孝仪看灯词十二首

王彦泓

步向庭梅绕几巡,莫愁家月倍堪珍。bù xiàng tíng méi rào jǐ xún,mò chóu jiā yuè bèi kān zhēn。
何须更看花灯去,若个灯人似个人。hé xū gèng kàn huā dēng qù,ruò gè dēng rén shì gè rén。