古诗词

种花

苏仲

灼灼园中花,念我初种植。zhuó zhuó yuán zhōng huā,niàn wǒ chū zhǒng zhí。
杖藜遍九垓,搜捡穷目力。zhàng lí biàn jiǔ gāi,sōu jiǎn qióng mù lì。
偶自赤城回,沿山看苍壁。ǒu zì chì chéng huí,yán shān kàn cāng bì。
山中草木荒,百卉无颜色。shān zhōng cǎo mù huāng,bǎi huì wú yán sè。
因过山人家,山人供酒食。yīn guò shān rén jiā,shān rén gōng jiǔ shí。
出自傍舍花,有眼初未识。chū zì bàng shě huā,yǒu yǎn chū wèi shí。
异香世不传,秀色天上觅。yì xiāng shì bù chuán,xiù sè tiān shàng mì。
回视桃李姿,相去岂千亿。huí shì táo lǐ zī,xiāng qù qǐ qiān yì。
徘徊举相赠,得之如珙璧。pái huái jǔ xiāng zèng,dé zhī rú gǒng bì。
持携自千里,敢为辛苦惜。chí xié zì qiān lǐ,gǎn wèi xīn kǔ xī。
开我南山囿,甃以端溪石。kāi wǒ nán shān yòu,zhòu yǐ duān xī shí。
树之白玉盘,摩挲自朝夕。shù zhī bái yù pán,mó sā zì cháo xī。
栽培任沃瀼,灌溉还膏液。zāi péi rèn wò ráng,guàn gài hái gāo yè。
生意初勃然,月异而岁易。shēng yì chū bó rán,yuè yì ér suì yì。
垂青两相顾,长寸犹望尺。chuí qīng liǎng xiāng gù,zhǎng cùn yóu wàng chǐ。
视彼若忻然,谓我得所宅。shì bǐ ruò xīn rán,wèi wǒ dé suǒ zhái。
期以百年间,相看共头白。qī yǐ bǎi nián jiān,xiāng kàn gòng tóu bái。
那知如愿少,至宝难收拾。nà zhī rú yuàn shǎo,zhì bǎo nán shōu shí。
慢藏终诲盗,毒手劳相逼。màn cáng zhōng huì dào,dú shǒu láo xiāng bī。
去时若低回,出门若珠滴。qù shí ruò dī huí,chū mén ruò zhū dī。
无情亦有情,入念已切骨。wú qíng yì yǒu qíng,rù niàn yǐ qiè gǔ。
一朝远别离,谁能灭心迹。yī cháo yuǎn bié lí,shuí néng miè xīn jì。
望望不复回,行行竟悽恻。wàng wàng bù fù huí,xíng xíng jìng qī cè。
可怜天上姿,今作人间物。kě lián tiān shàng zī,jīn zuò rén jiān wù。
百草同妖妍,众芳等俦匹。bǎi cǎo tóng yāo yán,zhòng fāng děng chóu pǐ。
摩尼委粪坑,沆瀣投沟洫。mó ní wěi fèn kēng,hàng xiè tóu gōu xù。
天亦不管人,浮云变苍黑。tiān yì bù guǎn rén,fú yún biàn cāng hēi。
嗟哉此何言,老矣中怀窄。jiē zāi cǐ hé yán,lǎo yǐ zhōng huái zhǎi。

苏仲

苏仲,任广西象州知州。九年,退居归田。十四年,卒于家。有《古愚集》,诗三卷,文一卷。清康熙《顺德县志》卷七有传。其来孙天琦又有《奉直大夫象州知州前户部主事古愚公传》,见《古愚集》卷首。苏仲诗,以清光绪七年(一八八一)顺德苏仲德堂藏板重刻本《古愚集》为底本。 苏仲的作品>>

猜您喜欢

丐妪叹

苏仲

北风气寒天雨雪,老妪向人频泣血。běi fēng qì hán tiān yǔ xuě,lǎo yù xiàng rén pín qì xuè。
我心恻然一问之,收泪含悲来景说。wǒ xīn cè rán yī wèn zhī,shōu lèi hán bēi lái jǐng shuō。
妪身本是良家人,出门三十夫从军。yù shēn běn shì liáng jiā rén,chū mén sān shí fū cóng jūn。
夫遭瘴疠死逆旅,无何已作他乡魂。fū zāo zhàng lì sǐ nì lǚ,wú hé yǐ zuò tā xiāng hún。
自从夫没家窘索,有女无男自织作。zì cóng fū méi jiā jiǒng suǒ,yǒu nǚ wú nán zì zhī zuò。
养成小女二八年,颜彩明珠照秋洛。yǎng chéng xiǎo nǚ èr bā nián,yán cǎi míng zhū zhào qiū luò。
富室有儿求为婚,我道前缘天作合。fù shì yǒu ér qiú wèi hūn,wǒ dào qián yuán tiān zuò hé。
遣媒问我竟何须,愿言于我终身托。qiǎn méi wèn wǒ jìng hé xū,yuàn yán yú wǒ zhōng shēn tuō。
眼中小女幸有孙,我拜皇天生死乐。yǎn zhōng xiǎo nǚ xìng yǒu sūn,wǒ bài huáng tiān shēng sǐ lè。
岂期婿死孙承家,视我不顾如泥沙。qǐ qī xù sǐ sūn chéng jiā,shì wǒ bù gù rú ní shā。
开门逐我出郊野,草眠露宿惊虫蛇。kāi mén zhú wǒ chū jiāo yě,cǎo mián lù sù jīng chóng shé。
气疲力乏眼昏黑,道旁丐食无人嗟。qì pí lì fá yǎn hūn hēi,dào páng gài shí wú rén jiē。
老夫闻说空叹息,母氏劬劳真罔极。lǎo fū wén shuō kōng tàn xī,mǔ shì qú láo zhēn wǎng jí。
母氏何从得此身,太母不是天涯人。mǔ shì hé cóng dé cǐ shēn,tài mǔ bù shì tiān yá rén。
爱母不爱母之母,但知有干不有根。ài mǔ bù ài mǔ zhī mǔ,dàn zhī yǒu gàn bù yǒu gēn。
推恩至近乃如此,心肝岂死何湮沦。tuī ēn zhì jìn nǎi rú cǐ,xīn gān qǐ sǐ hé yān lún。
木落犹能粪其本,兔悲狐死伤其邻。mù luò yóu néng fèn qí běn,tù bēi hú sǐ shāng qí lín。
孙有太母不能养,岂徒义薄如秋云。sūn yǒu tài mǔ bù néng yǎng,qǐ tú yì báo rú qiū yún。
襟裾马牛不足比,直与枭獍为等伦。jīn jū mǎ niú bù zú bǐ,zhí yǔ xiāo jìng wèi děng lún。
是儿是儿谁与群,我言可鄙终可闻。shì ér shì ér shuí yǔ qún,wǒ yán kě bǐ zhōng kě wén。
万一天地能回春,收拾此妪多殷勤。wàn yī tiān dì néng huí chūn,shōu shí cǐ yù duō yīn qín。
桑榆竟可收馀曛,未必李密专其仁。sāng yú jìng kě shōu yú xūn,wèi bì lǐ mì zhuān qí rén。

贺刘克柔正郎严慈俱七十有五以人生七十古来稀为韵七首

苏仲

椿灵彭翁气象,萱秀王母精神。chūn líng péng wēng qì xiàng,xuān xiù wáng mǔ jīng shén。
正喜天开寿域,端为世外稀人。zhèng xǐ tiān kāi shòu yù,duān wèi shì wài xī rén。

贺刘克柔正郎严慈俱七十有五以人生七十古来稀为韵七首

苏仲

高享朱门富寿,荣封紫诰家声。gāo xiǎng zhū mén fù shòu,róng fēng zǐ gào jiā shēng。
贤郎举觞称庆,祷祝不老长生。xián láng jǔ shāng chēng qìng,dǎo zhù bù lǎo zhǎng shēng。

贺刘克柔正郎严慈俱七十有五以人生七十古来稀为韵七首

苏仲

绿醅泼尽千钟,灵药烧残数粒。lǜ pēi pō jǐn qiān zhōng,líng yào shāo cán shù lì。
直侪洞府诸真,遐算曷云六七。zhí chái dòng fǔ zhū zhēn,xiá suàn hé yún liù qī。

贺刘克柔正郎严慈俱七十有五以人生七十古来稀为韵七首

苏仲

动地歌童欢呼,腾空仙俦贺集。dòng dì gē tóng huān hū,téng kōng xiān chóu hè jí。
苍松老柏参天,借问冰霜几十。cāng sōng lǎo bǎi cān tiān,jiè wèn bīng shuāng jǐ shí。

贺刘克柔正郎严慈俱七十有五以人生七十古来稀为韵七首

苏仲

神龟伴坐开筵,黄鹤飞临下土。shén guī bàn zuò kāi yán,huáng hè fēi lín xià tǔ。
偕老快活平生,康强独高千古。xié lǎo kuài huó píng shēng,kāng qiáng dú gāo qiān gǔ。

贺刘克柔正郎严慈俱七十有五以人生七十古来稀为韵七首

苏仲

霞佩乌纱并寿,庞眉皓发齐谐。xiá pèi wū shā bìng shòu,páng méi hào fā qí xié。
恁是出人地步,都从教子中来。nèn shì chū rén dì bù,dōu cóng jiào zi zhōng lái。

贺刘克柔正郎严慈俱七十有五以人生七十古来稀为韵七首

苏仲

世上双亲双老,人间佳妇佳儿。shì shàng shuāng qīn shuāng lǎo,rén jiān jiā fù jiā ér。
画堂春风豪迈,眼底断然真稀。huà táng chūn fēng háo mài,yǎn dǐ duàn rán zhēn xī。