古诗词

以端溪水岩小砚寄戴观察怡涛系之以长歌

陈恭尹

昔人只重端溪紫,今之水岩胜于始。xī rén zhǐ zhòng duān xī zǐ,jīn zhī shuǐ yán shèng yú shǐ。
始犹所采皮肉间,山骨琢尽兹其髓。shǐ yóu suǒ cǎi pí ròu jiān,shān gǔ zuó jǐn zī qí suǐ。
一阳生后天益寒,牂牁江落风林乾。yī yáng shēng hòu tiān yì hán,zāng kē jiāng luò fēng lín qián。
崖枯峡浅洞门出,中有积水蛟龙蟠。yá kū xiá qiǎn dòng mén chū,zhōng yǒu jī shuǐ jiāo lóng pán。
良工斤斧重泉下,石室无光朝亦夜。liáng gōng jīn fǔ zhòng quán xià,shí shì wú guāng cháo yì yè。
千枝列炬照人行,万指悬壶向江泻。qiān zhī liè jù zhào rén xíng,wàn zhǐ xuán hú xiàng jiāng xiè。
金钱之费日不訾,冬春之际能几时。jīn qián zhī fèi rì bù zī,dōng chūn zhī jì néng jǐ shí。
瑕瑜况复不相掩,非具大力安能为。xiá yú kuàng fù bù xiāng yǎn,fēi jù dà lì ān néng wèi。
崇祯之中熊开府,迩者名藩亦时取。chóng zhēn zhī zhōng xióng kāi fǔ,ěr zhě míng fān yì shí qǔ。
后先疏凿分东西,文采精华并千古。hòu xiān shū záo fēn dōng xī,wén cǎi jīng huá bìng qiān gǔ。
往时蕉白称极佳,今人指点寻青花。wǎng shí jiāo bái chēng jí jiā,jīn rén zhǐ diǎn xún qīng huā。
以兹相石亦未尽,必有生气如云霞。yǐ zī xiāng shí yì wèi jǐn,bì yǒu shēng qì rú yún xiá。
拊不留手柔无骨,墨质愈坚磨愈发。fǔ bù liú shǒu róu wú gǔ,mò zhì yù jiān mó yù fā。
宋坑宣德虽尚存,粗则伤毫细则滑。sòng kēng xuān dé suī shàng cún,cū zé shāng háo xì zé huá。
伯乐一顾冀马空,世间所患无追风。bó lè yī gù jì mǎ kōng,shì jiān suǒ huàn wú zhuī fēng。
寄公一片虽小品,由来亦自蛟龙宫。jì gōng yī piàn suī xiǎo pǐn,yóu lái yì zì jiāo lóng gōng。
茆斋久伴书生穷,咿唔吟啸不可终。máo zhāi jiǔ bàn shū shēng qióng,yī wú yín xiào bù kě zhōng。
去兹卑陋依尊崇,使君声韵如钟镛。qù zī bēi lòu yī zūn chóng,shǐ jūn shēng yùn rú zhōng yōng。
挥毫落纸生蜺虹,况今持宪出乘骢。huī háo luò zhǐ shēng ní hóng,kuàng jīn chí xiàn chū chéng cōng。
秋霜春露一言中,非汝孰与成厥功。qiū shuāng chūn lù yī yán zhōng,fēi rǔ shú yǔ chéng jué gōng。
呜呼,挽回造化良不易,补天亦属人能事,五色之石将无是。wū hū,wǎn huí zào huà liáng bù yì,bǔ tiān yì shǔ rén néng shì,wǔ sè zhī shí jiāng wú shì。
陈恭尹

陈恭尹

明末清初广东顺德人,字元孝,一字半峰,号独漉。陈邦彦子。以父殉难,隐居不仕,自号罗浮半衣。诗与屈大均、梁佩兰称岭南三家。有《独漉堂集》。 陈恭尹的作品>>

猜您喜欢

秋菜

陈恭尹

荒畦犹有菜,弱架已除瓜。huāng qí yóu yǒu cài,ruò jià yǐ chú guā。
不少去来蝶,还寻黄白花。bù shǎo qù lái dié,hái xún huáng bái huā。
雨馀收落子,霜下卷新芽。yǔ yú shōu luò zi,shuāng xià juǎn xīn yá。
抱瓮劳劳者,於陵是一家。bào wèng láo láo zhě,yú líng shì yī jiā。

秋镜

陈恭尹

对镜意茫茫,为躯七尺强。duì jìng yì máng máng,wèi qū qī chǐ qiáng。
如何千载下,空让昔人长。rú hé qiān zài xià,kōng ràng xī rén zhǎng。
面目吾犹尔,妍媸汝不藏。miàn mù wú yóu ěr,yán chī rǔ bù cáng。
因之还自见,敢恨有秋霜。yīn zhī hái zì jiàn,gǎn hèn yǒu qiū shuāng。

秋楼

陈恭尹

巍楼雄郭外,虚牖敞云中。wēi lóu xióng guō wài,xū yǒu chǎng yún zhōng。
静纳银蟾影,寒生玉马风。jìng nà yín chán yǐng,hán shēng yù mǎ fēng。
地高秋最早,天迥望何穷。dì gāo qiū zuì zǎo,tiān jiǒng wàng hé qióng。
未得惊人语,终朝忆谢公。wèi dé jīng rén yǔ,zhōng cháo yì xiè gōng。

秋衫

陈恭尹

萧萧霜露色,木叶下江皋。xiāo xiāo shuāng lù sè,mù yè xià jiāng gāo。
越葛辞团扇,齐纨落剪刀。yuè gé cí tuán shàn,qí wán luò jiǎn dāo。
晓寻西寺约,老怯北风高。xiǎo xún xī sì yuē,lǎo qiè běi fēng gāo。
坐泛黄花酒,还添大布袍。zuò fàn huáng huā jiǔ,hái tiān dà bù páo。

秋蝶

陈恭尹

凤子文为羽,仙人锦作衿。fèng zi wén wèi yǔ,xiān rén jǐn zuò jīn。
有生同物化,而汝独秋深。yǒu shēng tóng wù huà,ér rǔ dú qiū shēn。
不及芳菲日,弥伤迟暮心。bù jí fāng fēi rì,mí shāng chí mù xīn。
因知漆园叟,所感亦犹今。yīn zhī qī yuán sǒu,suǒ gǎn yì yóu jīn。

秋烟

陈恭尹

秋空不可极,极望转生烟。qiū kōng bù kě jí,jí wàng zhuǎn shēng yān。
日抱游尘外,晴曛晓露前。rì bào yóu chén wài,qíng xūn xiǎo lù qián。
微微依静渚,漠漠映遥天。wēi wēi yī jìng zhǔ,mò mò yìng yáo tiān。
何处功臣阁,临风一惘然。hé chù gōng chén gé,lín fēng yī wǎng rán。

秋琴

陈恭尹

金行天地肃,视听此为真。jīn xíng tiān dì sù,shì tīng cǐ wèi zhēn。
一对高山奏,如逢太古人。yī duì gāo shān zòu,rú féng tài gǔ rén。
宣情通万类,解愠及吾民。xuān qíng tōng wàn lèi,jiě yùn jí wú mín。
杳矣谁知者,冰弦空复陈。yǎo yǐ shuí zhī zhě,bīng xián kōng fù chén。

放云

陈恭尹

触石看初上,囊盛偶共归。chù shí kàn chū shàng,náng shèng ǒu gòng guī。
不堪贻好友,只自掩柴扉。bù kān yí hǎo yǒu,zhǐ zì yǎn chái fēi。
岁旱人同望,龙灵尔所依。suì hàn rén tóng wàng,lóng líng ěr suǒ yī。
开轩纷五色,应近日边飞。kāi xuān fēn wǔ sè,yīng jìn rì biān fēi。

放驴

陈恭尹

青脊?驴子,平生能苦辛。qīng jí méng lǘ zi,píng shēng néng kǔ xīn。
疾行虽后马,远到亦如人。jí xíng suī hòu mǎ,yuǎn dào yì rú rén。
刍秣岂云薄,衰迟宁久驯。chú mò qǐ yún báo,shuāi chí níng jiǔ xùn。
从今卧春草,饮龁是天真。cóng jīn wò chūn cǎo,yǐn hé shì tiān zhēn。

放鹤

陈恭尹

放尔为骐骥,仙人与御风。fàng ěr wèi qí jì,xiān rén yǔ yù fēng。
翮盘三岛外,声落九天中。hé pán sān dǎo wài,shēng luò jiǔ tiān zhōng。
远影凝云白,还丹入顶红。yuǎn yǐng níng yún bái,hái dān rù dǐng hóng。
苏耽遗井在,不必语辽东。sū dān yí jǐng zài,bù bì yǔ liáo dōng。

放鹰

陈恭尹

北斗摇光散,西风健翮高。běi dòu yáo guāng sàn,xī fēng jiàn hé gāo。
顺天行搏击,报德用贪饕。shùn tiān xíng bó jī,bào dé yòng tān tāo。
世每求虞网,吾惟解臂绦。shì měi qiú yú wǎng,wú wéi jiě bì tāo。
桐柯方待凤,无处立而曹。tóng kē fāng dài fèng,wú chù lì ér cáo。

放牛

陈恭尹

幸免为牺用,未将文绣加。xìng miǎn wèi xī yòng,wèi jiāng wén xiù jiā。
青留函谷树,白转法王车。qīng liú hán gǔ shù,bái zhuǎn fǎ wáng chē。
长角终何取,花蹄不足夸。zhǎng jiǎo zhōng hé qǔ,huā tí bù zú kuā。
小童吹短笛,归老老农家。xiǎo tóng chuī duǎn dí,guī lǎo lǎo nóng jiā。

放猿

陈恭尹

岂忍相羁久,哀吟损性灵。qǐ rěn xiāng jī jiǔ,āi yín sǔn xìng líng。
自然千载物,生有老人形。zì rán qiān zài wù,shēng yǒu lǎo rén xíng。
引臂山泉白,攀藤月峡青。yǐn bì shān quán bái,pān téng yuè xiá qīng。
何年成剑术,毛发已星星。hé nián chéng jiàn shù,máo fā yǐ xīng xīng。

放萤

陈恭尹

数点来中夜,低飞近客床。shù diǎn lái zhōng yè,dī fēi jìn kè chuáng。
灯疏无复焰,星乱不成行。dēng shū wú fù yàn,xīng luàn bù chéng xíng。
岂以干霄气,而依腐草光。qǐ yǐ gàn xiāo qì,ér yī fǔ cǎo guāng。
林根须早去,屋上有新霜。lín gēn xū zǎo qù,wū shàng yǒu xīn shuāng。

放蝶

陈恭尹

抱茧初观化,笼纱为尔开。bào jiǎn chū guān huà,lóng shā wèi ěr kāi。
好寻花底去,或许梦中来。hǎo xún huā dǐ qù,huò xǔ mèng zhōng lái。
五彩难为画,双飞不用媒。wǔ cǎi nán wèi huà,shuāng fēi bù yòng méi。
罗浮原有洞,葛鲍御风回。luó fú yuán yǒu dòng,gé bào yù fēng huí。