古诗词

题何刻工卷

吴宽

女娲补天天不漏,卷石犹穿太山溜。nǚ wā bǔ tiān tiān bù lòu,juǎn shí yóu chuān tài shān liū。
郢工运斤风欲生,斫出难供孙楚漱。yǐng gōng yùn jīn fēng yù shēng,zhuó chū nán gōng sūn chǔ shù。
云根可断亦可转,磨砻几日方成就。yún gēn kě duàn yì kě zhuǎn,mó lóng jǐ rì fāng chéng jiù。
梁州之贡天下无,忽然跃出东山袖。liáng zhōu zhī gòng tiān xià wú,hū rán yuè chū dōng shān xiù。
颂功载德绝妙辞,两手不停烦刻镂。sòng gōng zài dé jué miào cí,liǎng shǒu bù tíng fán kè lòu。
丞相中郎字奇古,右军率更笔深秀。chéng xiāng zhōng láng zì qí gǔ,yòu jūn lǜ gèng bǐ shēn xiù。
东山虽老眼犹明,一一犹能论结构。dōng shān suī lǎo yǎn yóu míng,yī yī yóu néng lùn jié gòu。
空堂考击声丁丁,丝连镂缀如絺绣。kōng táng kǎo jī shēng dīng dīng,sī lián lòu zhuì rú chī xiù。
小或蝇头大或丈,深必因肥浅必瘦。xiǎo huò yíng tóu dà huò zhàng,shēn bì yīn féi qiǎn bì shòu。
东山择业何其贤,古人石刻今流传。dōng shān zé yè hé qí xián,gǔ rén shí kè jīn liú chuán。
周宣中兴文石鼓,李唐九成铭醴泉。zhōu xuān zhōng xīng wén shí gǔ,lǐ táng jiǔ chéng míng lǐ quán。
延陵墓上止十字,荐福寺里须千钱。yán líng mù shàng zhǐ shí zì,jiàn fú sì lǐ xū qiān qián。
行人泪堕岘山下,过客手摹江水边。xíng rén lèi duò xiàn shān xià,guò kè shǒu mó jiāng shuǐ biān。
其余诸刻难尽述,东山直视如无前。qí yú zhū kè nán jǐn shù,dōng shān zhí shì rú wú qián。
百年独守三寸铁,姓名与石同贞坚。bǎi nián dú shǒu sān cùn tiě,xìng míng yǔ shí tóng zhēn jiān。
回看巧技未旋踵,肆中野草浮荒烟。huí kàn qiǎo jì wèi xuán zhǒng,sì zhōng yě cǎo fú huāng yān。
昌黎河东如可作,梓人圬者堪同编。chāng lí hé dōng rú kě zuò,zǐ rén wū zhě kān tóng biān。
只今东山既颓矣,子孙守之上慎旃。zhǐ jīn dōng shān jì tuí yǐ,zi sūn shǒu zhī shàng shèn zhān。
闭门一日白石烂,党人之碑慎勿镌。bì mén yī rì bái shí làn,dǎng rén zhī bēi shèn wù juān。
呜呼!党人之碑慎勿镌,千载之美,无使安民专。wū hū!dǎng rén zhī bēi shèn wù juān,qiān zài zhī měi,wú shǐ ān mín zhuān。

吴宽

明苏州府长洲人,字原博,号匏庵。为诸生时,即有声望,遍读《左传》、《史记》、《汉书》及唐宋大家之文。成化八年会试、廷试皆第一,授修撰。侍孝宗东宫,进讲闲雅详明。孝宗即位,迁左庶子,预修《宪宗实录》,进少詹事兼侍读学士。丁忧后,入东阁,专典诰敕。进礼部尚书。卒谥文定。宽行履高洁,不为激矫,而自守以正。其诗深厚郁,自成一家。兼工书法。有《匏庵集》。 吴宽的作品>>

猜您喜欢

马蔺草

吴宽

薿薿叶如许,丰草名可当。nǐ nǐ yè rú xǔ,fēng cǎo míng kě dāng。
花开类兰蕙,嗅之却无香。huā kāi lèi lán huì,xiù zhī què wú xiāng。
不为人所贵,独取其根长。bù wèi rén suǒ guì,dú qǔ qí gēn zhǎng。
为帚或为拂,用之材亦良。wèi zhǒu huò wèi fú,yòng zhī cái yì liáng。
根长既入土,多种河岸旁。gēn zhǎng jì rù tǔ,duō zhǒng hé àn páng。
岸崩始不善,兰蕙亦寻常。àn bēng shǐ bù shàn,lán huì yì xún cháng。

马蔺草

吴宽

难呼童子上阶来,头发髼松乱作堆。nán hū tóng zi shàng jiē lái,tóu fā péng sōng luàn zuò duī。
丰草舞风真错认,繁花浥雨欲争开。fēng cǎo wǔ fēng zhēn cuò rèn,fán huā yì yǔ yù zhēng kāi。
长镵荷处休教歇,高岸崩时合用栽。zhǎng chán hé chù xiū jiào xiē,gāo àn bēng shí hé yòng zāi。
谁拟棕榈为拂子,杜陵诗里独怜材。shuí nǐ zōng lǘ wèi fú zi,dù líng shī lǐ dú lián cái。
107«2345678