古诗词

题何刻工卷

吴宽

女娲补天天不漏,卷石犹穿太山溜。nǚ wā bǔ tiān tiān bù lòu,juǎn shí yóu chuān tài shān liū。
郢工运斤风欲生,斫出难供孙楚漱。yǐng gōng yùn jīn fēng yù shēng,zhuó chū nán gōng sūn chǔ shù。
云根可断亦可转,磨砻几日方成就。yún gēn kě duàn yì kě zhuǎn,mó lóng jǐ rì fāng chéng jiù。
梁州之贡天下无,忽然跃出东山袖。liáng zhōu zhī gòng tiān xià wú,hū rán yuè chū dōng shān xiù。
颂功载德绝妙辞,两手不停烦刻镂。sòng gōng zài dé jué miào cí,liǎng shǒu bù tíng fán kè lòu。
丞相中郎字奇古,右军率更笔深秀。chéng xiāng zhōng láng zì qí gǔ,yòu jūn lǜ gèng bǐ shēn xiù。
东山虽老眼犹明,一一犹能论结构。dōng shān suī lǎo yǎn yóu míng,yī yī yóu néng lùn jié gòu。
空堂考击声丁丁,丝连镂缀如絺绣。kōng táng kǎo jī shēng dīng dīng,sī lián lòu zhuì rú chī xiù。
小或蝇头大或丈,深必因肥浅必瘦。xiǎo huò yíng tóu dà huò zhàng,shēn bì yīn féi qiǎn bì shòu。
东山择业何其贤,古人石刻今流传。dōng shān zé yè hé qí xián,gǔ rén shí kè jīn liú chuán。
周宣中兴文石鼓,李唐九成铭醴泉。zhōu xuān zhōng xīng wén shí gǔ,lǐ táng jiǔ chéng míng lǐ quán。
延陵墓上止十字,荐福寺里须千钱。yán líng mù shàng zhǐ shí zì,jiàn fú sì lǐ xū qiān qián。
行人泪堕岘山下,过客手摹江水边。xíng rén lèi duò xiàn shān xià,guò kè shǒu mó jiāng shuǐ biān。
其余诸刻难尽述,东山直视如无前。qí yú zhū kè nán jǐn shù,dōng shān zhí shì rú wú qián。
百年独守三寸铁,姓名与石同贞坚。bǎi nián dú shǒu sān cùn tiě,xìng míng yǔ shí tóng zhēn jiān。
回看巧技未旋踵,肆中野草浮荒烟。huí kàn qiǎo jì wèi xuán zhǒng,sì zhōng yě cǎo fú huāng yān。
昌黎河东如可作,梓人圬者堪同编。chāng lí hé dōng rú kě zuò,zǐ rén wū zhě kān tóng biān。
只今东山既颓矣,子孙守之上慎旃。zhǐ jīn dōng shān jì tuí yǐ,zi sūn shǒu zhī shàng shèn zhān。
闭门一日白石烂,党人之碑慎勿镌。bì mén yī rì bái shí làn,dǎng rén zhī bēi shèn wù juān。
呜呼!党人之碑慎勿镌,千载之美,无使安民专。wū hū!dǎng rén zhī bēi shèn wù juān,qiān zài zhī měi,wú shǐ ān mín zhuān。

吴宽

明苏州府长洲人,字原博,号匏庵。为诸生时,即有声望,遍读《左传》、《史记》、《汉书》及唐宋大家之文。成化八年会试、廷试皆第一,授修撰。侍孝宗东宫,进讲闲雅详明。孝宗即位,迁左庶子,预修《宪宗实录》,进少詹事兼侍读学士。丁忧后,入东阁,专典诰敕。进礼部尚书。卒谥文定。宽行履高洁,不为激矫,而自守以正。其诗深厚郁,自成一家。兼工书法。有《匏庵集》。 吴宽的作品>>

猜您喜欢

次韵时旸对雨喜晴

吴宽

飒飒复霏霏,清晨坐掩扉。sà sà fù fēi fēi,qīng chén zuò yǎn fēi。
短篱垂豆角,破壁上苔衣。duǎn lí chuí dòu jiǎo,pò bì shàng tái yī。
润觉琴声缓,凉惊酒力微。rùn jué qín shēng huǎn,liáng jīng jiǔ lì wēi。
客楼诗句满,未许沈郎肥。kè lóu shī jù mǎn,wèi xǔ shěn láng féi。

次韵周原已怀石湖旧游

吴宽

上方高处共扪萝,落木空山雨满蓑。shàng fāng gāo chù gòng mén luó,luò mù kōng shān yǔ mǎn suō。
野寺推门黄叶乱,湖亭倚棹白云多。yě sì tuī mén huáng yè luàn,hú tíng yǐ zhào bái yún duō。
向来行乐成陈梦,别后离愁绕绿波。xiàng lái xíng lè chéng chén mèng,bié hòu lí chóu rào lǜ bō。
满纸新诗更清省,令人相对忆阴何。mǎn zhǐ xīn shī gèng qīng shěng,lìng rén xiāng duì yì yīn hé。

送俞振宗南游

吴宽

手扶藜杖出南园,不向妻孥告一言。shǒu fú lí zhàng chū nán yuán,bù xiàng qī nú gào yī yán。
白发被肩过浙水,青山回首隔吴门。bái fā bèi jiān guò zhè shuǐ,qīng shān huí shǒu gé wú mén。
平芜客路何时尽,乔木人家几处存。píng wú kè lù hé shí jǐn,qiáo mù rén jiā jǐ chù cún。
此去越中怜岁暮,绨袍应见故人恩。cǐ qù yuè zhōng lián suì mù,tí páo yīng jiàn gù rén ēn。

雪夜忆友人宿伏龙山中

吴宽

孤城钟漏促寒鸡,风雪残灯梦欲迷。gū chéng zhōng lòu cù hán jī,fēng xuě cán dēng mèng yù mí。
静夜独眠高榻上,故人遥在数峰西。jìng yè dú mián gāo tà shàng,gù rén yáo zài shù fēng xī。
空林松子时时落,绝涧梅花树树低。kōng lín sōng zi shí shí luò,jué jiàn méi huā shù shù dī。
知是山中有佳兴,柴门清晓候封题。zhī shì shān zhōng yǒu jiā xīng,chái mén qīng xiǎo hòu fēng tí。

悼沈癯樵画史

吴宽

秣陵春色厌驱驰,投老吴门白发垂。mò líng chūn sè yàn qū chí,tóu lǎo wú mén bái fā chuí。
灯下解衣盘礴处,山中持斧啸歌时。dēng xià jiě yī pán bó chù,shān zhōng chí fǔ xiào gē shí。
一贫比宪元非病,三绝如虔不数痴。yī pín bǐ xiàn yuán fēi bìng,sān jué rú qián bù shù chī。
落日高堂开障子,云峰烟树使人悲。luò rì gāo táng kāi zhàng zi,yún fēng yān shù shǐ rén bēi。

书句容丁溪僧舍壁

吴宽

丁公溪上古招提,策马来寻路欲迷。dīng gōng xī shàng gǔ zhāo tí,cè mǎ lái xún lù yù mí。
远道黄埃临水隔,当门绿树与云齐。yuǎn dào huáng āi lín shuǐ gé,dāng mén lǜ shù yǔ yún qí。
山中地僻无人到,窗下僧闲鸟自啼。shān zhōng dì pì wú rén dào,chuāng xià sēng xián niǎo zì tí。
瀹茗焚香坐终日,不知林外夕阳低。yuè míng fén xiāng zuò zhōng rì,bù zhī lín wài xī yáng dī。

悼董孟珍

吴宽

独持古道作今人,白首峨冠称隐沦。dú chí gǔ dào zuò jīn rén,bái shǒu é guān chēng yǐn lún。
垂老不堪三月病,移家空是一生贫。chuí lǎo bù kān sān yuè bìng,yí jiā kōng shì yī shēng pín。
箧中书帙悲遗墨,窗底棋枰积素尘。qiè zhōng shū zhì bēi yí mò,chuāng dǐ qí píng jī sù chén。
深巷东风花自落,扣门无复过西邻。shēn xiàng dōng fēng huā zì luò,kòu mén wú fù guò xī lín。

济宁夜泊

吴宽

呜呜画角语城头,暝色苍茫倚舵楼。wū wū huà jiǎo yǔ chéng tóu,míng sè cāng máng yǐ duò lóu。
古戍烟生人已散,长河月落水空流。gǔ shù yān shēng rén yǐ sàn,zhǎng hé yuè luò shuǐ kōng liú。
异邦信美非吾土,他日重来是旧游。yì bāng xìn měi fēi wú tǔ,tā rì zhòng lái shì jiù yóu。
千里乡心孤枕上,可能今夜梦刀州。qiān lǐ xiāng xīn gū zhěn shàng,kě néng jīn yè mèng dāo zhōu。

过大姚陈玉汝宅饮散宿大觉寺追和赵与哲韵

吴宽

月出平湖积水空,上方仙梵隐花宫。yuè chū píng hú jī shuǐ kōng,shàng fāng xiān fàn yǐn huā gōng。
似闻薝卜林间雨,总是芙蓉浦外风。shì wén zhān bo lín jiān yǔ,zǒng shì fú róng pǔ wài fēng。
有客题诗先我到,向僧分榻几人同。yǒu kè tí shī xiān wǒ dào,xiàng sēng fēn tà jǐ rén tóng。
敲门自怪来何莫,投辖传杯恼孟公。qiāo mén zì guài lái hé mò,tóu xiá chuán bēi nǎo mèng gōng。

题杨铁厓墓铭后

吴宽

泰定年间名进士,会稽山下老征君。tài dìng nián jiān míng jìn shì,huì jī shān xià lǎo zhēng jūn。
金陵不看三秋月,玄圃长嘘五色云。jīn líng bù kàn sān qiū yuè,xuán pǔ zhǎng xū wǔ sè yún。
对客呼儿将铁笛,从人笑我醉红裙。duì kè hū ér jiāng tiě dí,cóng rén xiào wǒ zuì hóng qún。
风流尽付吴淞水,还绕刘伶四尺坟。fēng liú jǐn fù wú sōng shuǐ,hái rào liú líng sì chǐ fén。

次韵顾天锡九日病起

吴宽

重来不是旧刘郎,篱菊都从病里黄。zhòng lái bù shì jiù liú láng,lí jú dōu cóng bìng lǐ huáng。
小院入愁双杵外,故乡归梦一灯傍。xiǎo yuàn rù chóu shuāng chǔ wài,gù xiāng guī mèng yī dēng bàng。
诗家供给山当户,客鬓侵陵树着霜。shī jiā gōng gěi shān dāng hù,kè bìn qīn líng shù zhe shuāng。
明日也须扶杖出,呼童已制锦为囊。míng rì yě xū fú zhàng chū,hū tóng yǐ zhì jǐn wèi náng。

咏邵文敬所藏转刀

吴宽

铄金巧思出工倕,独抱机心展转危。shuò jīn qiǎo sī chū gōng chuí,dú bào jī xīn zhǎn zhuǎn wēi。
报主久知深自许,授人难辨倒相持。bào zhǔ jiǔ zhī shēn zì xǔ,shòu rén nán biàn dào xiāng chí。
笔端字悟藏锋妙,囊底锥嫌脱颖迟。bǐ duān zì wù cáng fēng miào,náng dǐ zhuī xián tuō yǐng chí。
诗社埋头羞锐进,吴笺一割尚差差。shī shè mái tóu xiū ruì jìn,wú jiān yī gē shàng chà chà。

咏汤妪

吴宽

笑汝皤然似一公,穷冬相伴胜房空。xiào rǔ pó rán shì yī gōng,qióng dōng xiāng bàn shèng fáng kōng。
三缄口不思援上,九转肠应为热中。sān jiān kǒu bù sī yuán shàng,jiǔ zhuǎn cháng yīng wèi rè zhōng。
诗咏怀春同少女,礼云当夕称衰翁。shī yǒng huái chūn tóng shǎo nǚ,lǐ yún dāng xī chēng shuāi wēng。
平生知足浑无辱,不恨孙弘布被蒙。píng shēng zhī zú hún wú rǔ,bù hèn sūn hóng bù bèi méng。

次韵答宾之作书戏效拙体

吴宽

书家新样出眉山,若拟丰姿定玉环。shū jiā xīn yàng chū méi shān,ruò nǐ fēng zī dìng yù huán。
砚沼百坡空对影,管城一孔但窥斑。yàn zhǎo bǎi pō kōng duì yǐng,guǎn chéng yī kǒng dàn kuī bān。
临模恶扎劳唐楮,结构奇材得鲁般。lín mó è zhā láo táng chǔ,jié gòu qí cái dé lǔ bān。
此意亦知聊戏我,试看搀夺语尤顽。cǐ yì yì zhī liáo xì wǒ,shì kàn chān duó yǔ yóu wán。

次韵谢凌季行送新酿六尊

吴宽

寒掩蓬门午不开,东邻新酿叩门来。hán yǎn péng mén wǔ bù kāi,dōng lín xīn niàng kòu mén lái。
黄封内法何从授,红印他家自满堆。huáng fēng nèi fǎ hé cóng shòu,hóng yìn tā jiā zì mǎn duī。
饮量笑添清浍阔,吟肩醉耸玉山嵬。yǐn liàng xiào tiān qīng huì kuò,yín jiān zuì sǒng yù shān wéi。
青州旧例今重举,从事多能未减裁。qīng zhōu jiù lì jīn zhòng jǔ,cóng shì duō néng wèi jiǎn cái。
1071234567»