古诗词

钟馗元夜出游图

吴宽

终南老馗状酕醄,虎靴乌弁鸭色袍。zhōng nán lǎo kuí zhuàng máo táo,hǔ xuē wū biàn yā sè páo。
青天白日不肯出,上元之夜始出为游遨。qīng tiān bái rì bù kěn chū,shàng yuán zhī yè shǐ chū wèi yóu áo。
鬼门关头月轮高,乌犍背稳如駼駣。guǐ mén guān tóu yuè lún gāo,wū jiān bèi wěn rú tú táo。
鬼妇涂两颊,鬼子垂一髦,徒御杂沓声嗷嘈。guǐ fù tú liǎng jiá,guǐ zi chuí yī máo,tú yù zá dá shēng áo cáo。
导以灵姑旗,翼以大食刀。dǎo yǐ líng gū qí,yì yǐ dà shí dāo。
荼垒左执鞭,质矫右属櫜。tú lěi zuǒ zhí biān,zhì jiǎo yòu shǔ gāo。
方明前持漆灯,张若后拥牦旄。fāng míng qián chí qī dēng,zhāng ruò hòu yōng máo máo。
离未罔两不可一二数,肩担背负手且操。lí wèi wǎng liǎng bù kě yī èr shù,jiān dān bèi fù shǒu qiě cāo。
奇形狞色使人怕,一似貙驳枭獍兼猿猱。qí xíng níng sè shǐ rén pà,yī shì chū bó xiāo jìng jiān yuán náo。
战伤人血化磷火,各出照地点点如焚膏。zhàn shāng rén xuè huà lín huǒ,gè chū zhào dì diǎn diǎn rú fén gāo。
阴风飒飒吹荒皋,百怪屏气不敢号。yīn fēng sà sà chuī huāng gāo,bǎi guài píng qì bù gǎn hào。
汝辈远遁莫我遭,我欲饮汝血,甘如饮醇醪。rǔ bèi yuǎn dùn mò wǒ zāo,wǒ yù yǐn rǔ xuè,gān rú yǐn chún láo。
我欲啖汝肉,美如啖羊羔,肯容汝辈在世长贪饕。wǒ yù dàn rǔ ròu,měi rú dàn yáng gāo,kěn róng rǔ bèi zài shì zhǎng tān tāo。
吁嗟乎老馗,真为百鬼中一豪。xū jiē hū lǎo kuí,zhēn wèi bǎi guǐ zhōng yī háo。
所以唐皇想其像,诏令道子写以五色毫。suǒ yǐ táng huáng xiǎng qí xiàng,zhào lìng dào zi xiě yǐ wǔ sè háo。
吾尝疑其事,展图不觉再把短发临风搔。wú cháng yí qí shì,zhǎn tú bù jué zài bǎ duǎn fā lín fēng sāo。
忆当天宝年,左右皆鬼曹。yì dāng tiān bǎo nián,zuǒ yòu jiē guǐ cáo。
林甫朝中逞狐媚,禄山殿上作虎嗥。lín fǔ cháo zhōng chěng hú mèi,lù shān diàn shàng zuò hǔ háo。
当时设有老馗者,安得纵彼二鬼逃。dāng shí shè yǒu lǎo kuí zhě,ān dé zòng bǐ èr guǐ táo。
便须缚以苍水使者所扪之赤绦,献于天阍,尸诸兽牢,寝其皮,拔其毛。biàn xū fù yǐ cāng shuǐ shǐ zhě suǒ mén zhī chì tāo,xiàn yú tiān hūn,shī zhū shòu láo,qǐn qí pí,bá qí máo。
效尔一日驱驰劳,坐令温泉生污泥,骊山长蓬蒿?xiào ěr yī rì qū chí láo,zuò lìng wēn quán shēng wū ní,lí shān zhǎng péng hāo?
上除唐家百年害,下受唐史千年褒。shàng chú táng jiā bǎi nián hài,xià shòu táng shǐ qiān nián bāo。
却来上元夜,任尔烧灯并伐鼛。què lái shàng yuán yè,rèn ěr shāo dēng bìng fá gāo。

吴宽

明苏州府长洲人,字原博,号匏庵。为诸生时,即有声望,遍读《左传》、《史记》、《汉书》及唐宋大家之文。成化八年会试、廷试皆第一,授修撰。侍孝宗东宫,进讲闲雅详明。孝宗即位,迁左庶子,预修《宪宗实录》,进少詹事兼侍读学士。丁忧后,入东阁,专典诰敕。进礼部尚书。卒谥文定。宽行履高洁,不为激矫,而自守以正。其诗深厚郁,自成一家。兼工书法。有《匏庵集》。 吴宽的作品>>

猜您喜欢

新制方竹杖

吴宽

紫玉新裁恰过肩,斑斑四面带湘烟。zǐ yù xīn cái qià guò jiān,bān bān sì miàn dài xiāng yān。
病躯藉尔能扶直,巧手烦渠莫削圆。bìng qū jí ěr néng fú zhí,qiǎo shǒu fán qú mò xuē yuán。
世事固知方则止,时人应道曲能全。shì shì gù zhī fāng zé zhǐ,shí rén yīng dào qū néng quán。
此生得免模棱诮,晚节相依尚挺然。cǐ shēng dé miǎn mó léng qiào,wǎn jié xiāng yī shàng tǐng rán。

夜坐闻砧

吴宽

何处疏砧隔短墙,东邻有妇捣衣裳。hé chù shū zhēn gé duǎn qiáng,dōng lín yǒu fù dǎo yī shang。
风林落叶秋声动,露草鸣蛩夜气凉。fēng lín luò yè qiū shēng dòng,lù cǎo míng qióng yè qì liáng。
久别官寮忘馆阁,每从儿子话家乡。jiǔ bié guān liáo wàng guǎn gé,měi cóng ér zi huà jiā xiāng。
强扶筇竹归深院,半壁残灯独上床。qiáng fú qióng zhú guī shēn yuàn,bàn bì cán dēng dú shàng chuáng。

寄寿施焕伯七十

吴宽

幼从乡校托交游,束发相看到白头。yòu cóng xiāng xiào tuō jiāo yóu,shù fā xiāng kàn dào bái tóu。
我愧济南非伏胜,人言吴下有施雠。wǒ kuì jì nán fēi fú shèng,rén yán wú xià yǒu shī chóu。
高怀已见开三径,遗爱犹闻在两州。gāo huái yǐ jiàn kāi sān jìng,yí ài yóu wén zài liǎng zhōu。
少待登堂成一笑,手持春酒献还酬。shǎo dài dēng táng chéng yī xiào,shǒu chí chūn jiǔ xiàn hái chóu。

斋居谢屠元勋送解家香

吴宽

坐来斋阁欲清心,忽对名香到夜深。zuò lái zhāi gé yù qīng xīn,hū duì míng xiāng dào yè shēn。
已似古人频扫地,更无俗客共鸣琴。yǐ shì gǔ rén pín sǎo dì,gèng wú sú kè gòng míng qín。
暖烟盘曲丝萦碧,细屑圆成箸削金。nuǎn yān pán qū sī yíng bì,xì xiè yuán chéng zhù xuē jīn。
始信解家真得法,清泉饼莫送词林。shǐ xìn jiě jiā zhēn dé fǎ,qīng quán bǐng mò sòng cí lín。

夏夜起坐

吴宽

病首棱棱卧未便,坐临风露小堂前。bìng shǒu léng léng wò wèi biàn,zuò lín fēng lù xiǎo táng qián。
娟娟缺月初离海,隐隐明河欲亘天。juān juān quē yuè chū lí hǎi,yǐn yǐn míng hé yù gèn tiān。
忧旱有诗歌倬彼,还家无计叹茫然。yōu hàn yǒu shī gē zhuō bǐ,hái jiā wú jì tàn máng rán。
夜深童子垂头处,独听城楼刻漏传。yè shēn tóng zi chuí tóu chù,dú tīng chéng lóu kè lòu chuán。

病中

吴宽

勉起难将职再供,庵居长夏称疏慵。miǎn qǐ nán jiāng zhí zài gōng,ān jū zhǎng xià chēng shū yōng。
聊将消遣千行帖,全仗扶持八尺筇。liáo jiāng xiāo qiǎn qiān xíng tiē,quán zhàng fú chí bā chǐ qióng。
天上雨来苏病骨,溪头水长滞行踪。tiān shàng yǔ lái sū bìng gǔ,xī tóu shuǐ zhǎng zhì xíng zōng。
夜凉忽作江南梦,聚坞灵岩紫翠重。yè liáng hū zuò jiāng nán mèng,jù wù líng yán zǐ cuì zhòng。

偶读司马温公诗集有和邵尧夫年老逢春三首各以本题四字起句有感于中辄仿而和之

吴宽

年老逢春人共咍,小园日涉去仍回。nián lǎo féng chūn rén gòng hāi,xiǎo yuán rì shè qù réng huí。
墙边槐树谁家种,篱外桃花特地开。qiáng biān huái shù shuí jiā zhǒng,lí wài táo huā tè dì kāi。
冰到泮时终在沼,石依阴处自生苔。bīng dào pàn shí zhōng zài zhǎo,shí yī yīn chù zì shēng tái。
折腰最苦无筋力,欲和渊明归去来。zhé yāo zuì kǔ wú jīn lì,yù hé yuān míng guī qù lái。

偶读司马温公诗集有和邵尧夫年老逢春三首各以本题四字起句有感于中辄仿而和之

吴宽

年老逢春人更狂,不登高阜即平冈。nián lǎo féng chūn rén gèng kuáng,bù dēng gāo fù jí píng gāng。
忘怀每怪言非浅,好睡还惊梦不长。wàng huái měi guài yán fēi qiǎn,hǎo shuì hái jīng mèng bù zhǎng。
过市尘多如触雾,临窗花少胜焚香。guò shì chén duō rú chù wù,lín chuāng huā shǎo shèng fén xiāng。
长将短发清晨理,又听钟声谒未央。zhǎng jiāng duǎn fā qīng chén lǐ,yòu tīng zhōng shēng yè wèi yāng。

偶读司马温公诗集有和邵尧夫年老逢春三首各以本题四字起句有感于中辄仿而和之

吴宽

年老逢春人自惊,春寒不饮负良朋。nián lǎo féng chūn rén zì jīng,chūn hán bù yǐn fù liáng péng。
江南报到犹深雪,都下听来无早莺。jiāng nán bào dào yóu shēn xuě,dōu xià tīng lái wú zǎo yīng。
司马惯将筇杖策,尧夫来挽小车行。sī mǎ guàn jiāng qióng zhàng cè,yáo fū lái wǎn xiǎo chē xíng。
诗成却怪昌黎语,凡物鸣因不得平。shī chéng què guài chāng lí yǔ,fán wù míng yīn bù dé píng。

次韵世贤和供字韵之作约顾良弼携酒来慰

吴宽

久拟盘餐为客供,病中百事叹俱慵。jiǔ nǐ pán cān wèi kè gōng,bìng zhōng bǎi shì tàn jù yōng。
发稀自落如枯叶,病骨难支抵瘦筇。fā xī zì luò rú kū yè,bìng gǔ nán zhī dǐ shòu qióng。
老者安居犹费力,诸公健步敢追踪。lǎo zhě ān jū yóu fèi lì,zhū gōng jiàn bù gǎn zhuī zōng。
黄花酒熟须邀饮,佳节遥期九日重。huáng huā jiǔ shú xū yāo yǐn,jiā jié yáo qī jiǔ rì zhòng。

病后独游园中

吴宽

八尺筇枝在手中,小园游处拟温公。bā chǐ qióng zhī zài shǒu zhōng,xiǎo yuán yóu chù nǐ wēn gōng。
离奇不合翻多寿,伛偻安能更直躬。lí qí bù hé fān duō shòu,yǔ lóu ān néng gèng zhí gōng。
足弱敢临阶石乱,眼昏浑觉□花空。zú ruò gǎn lín jiē shí luàn,yǎn hūn hún jué huā kōng。
绿阴满地闻啼鸟,此乐何如与众同。lǜ yīn mǎn dì wén tí niǎo,cǐ lè hé rú yǔ zhòng tóng。

谢顾良弼李世贤携酒过访

吴宽

初伏将临日正长,肩舆同约到茅堂。chū fú jiāng lín rì zhèng zhǎng,jiān yú tóng yuē dào máo táng。
远林忽辱来公子,小圃翻能致辟疆。yuǎn lín hū rǔ lái gōng zi,xiǎo pǔ fān néng zhì pì jiāng。
花下扶筇临乱石,藤阴移席避斜阳。huā xià fú qióng lín luàn shí,téng yīn yí xí bì xié yáng。
幽居无物相延款,绿树成行晚更凉。yōu jū wú wù xiāng yán kuǎn,lǜ shù chéng xíng wǎn gèng liáng。

再答世贤过访之作

吴宽

病卧空园两月长,何曾延客一升堂。bìng wò kōng yuán liǎng yuè zhǎng,hé céng yán kè yī shēng táng。
忽看枣实真成果,乱插榆秧已作疆。hū kàn zǎo shí zhēn chéng guǒ,luàn chā yú yāng yǐ zuò jiāng。
自喜清阴消伏暑,谁期佳节到重阳。zì xǐ qīng yīn xiāo fú shǔ,shuí qī jiā jié dào zhòng yáng。
酒酣碧碗深如许,不厌冰浆沁齿凉。jiǔ hān bì wǎn shēn rú xǔ,bù yàn bīng jiāng qìn chǐ liáng。

谢顾良弼送甘州枸杞

吴宽

畦间此种看来无,绿叶尖长也自殊。qí jiān cǐ zhǒng kàn lái wú,lǜ yè jiān zhǎng yě zì shū。
似取珊瑚沉铁网,空将薏苡作明珠。shì qǔ shān hú chén tiě wǎng,kōng jiāng yì yǐ zuò míng zhū。
菊苗同摘凭谁赋,药品兼收正尔须。jú miáo tóng zhāi píng shuí fù,yào pǐn jiān shōu zhèng ěr xū。
曾是老人宜服食,只今衰病莫如吾。céng shì lǎo rén yí fú shí,zhǐ jīn shuāi bìng mò rú wú。

舟中望虞山

吴宽

蜿蜒平野卧青山,相见令人独厚颜。wān yán píng yě wò qīng shān,xiāng jiàn lìng rén dú hòu yán。
徒有诗篇曾记咏,已无筋力再跻攀。tú yǒu shī piān céng jì yǒng,yǐ wú jīn lì zài jī pān。
船头旋转凭黄帽,水面低徊拟翠鬟。chuán tóu xuán zhuǎn píng huáng mào,shuǐ miàn dī huái nǐ cuì huán。
旧日同游谁在者,欲从东老学清闲。jiù rì tóng yóu shuí zài zhě,yù cóng dōng lǎo xué qīng xián。
107«2345678