古诗词

钟馗元夜出游图

吴宽

终南老馗状酕醄,虎靴乌弁鸭色袍。zhōng nán lǎo kuí zhuàng máo táo,hǔ xuē wū biàn yā sè páo。
青天白日不肯出,上元之夜始出为游遨。qīng tiān bái rì bù kěn chū,shàng yuán zhī yè shǐ chū wèi yóu áo。
鬼门关头月轮高,乌犍背稳如駼駣。guǐ mén guān tóu yuè lún gāo,wū jiān bèi wěn rú tú táo。
鬼妇涂两颊,鬼子垂一髦,徒御杂沓声嗷嘈。guǐ fù tú liǎng jiá,guǐ zi chuí yī máo,tú yù zá dá shēng áo cáo。
导以灵姑旗,翼以大食刀。dǎo yǐ líng gū qí,yì yǐ dà shí dāo。
荼垒左执鞭,质矫右属櫜。tú lěi zuǒ zhí biān,zhì jiǎo yòu shǔ gāo。
方明前持漆灯,张若后拥牦旄。fāng míng qián chí qī dēng,zhāng ruò hòu yōng máo máo。
离未罔两不可一二数,肩担背负手且操。lí wèi wǎng liǎng bù kě yī èr shù,jiān dān bèi fù shǒu qiě cāo。
奇形狞色使人怕,一似貙驳枭獍兼猿猱。qí xíng níng sè shǐ rén pà,yī shì chū bó xiāo jìng jiān yuán náo。
战伤人血化磷火,各出照地点点如焚膏。zhàn shāng rén xuè huà lín huǒ,gè chū zhào dì diǎn diǎn rú fén gāo。
阴风飒飒吹荒皋,百怪屏气不敢号。yīn fēng sà sà chuī huāng gāo,bǎi guài píng qì bù gǎn hào。
汝辈远遁莫我遭,我欲饮汝血,甘如饮醇醪。rǔ bèi yuǎn dùn mò wǒ zāo,wǒ yù yǐn rǔ xuè,gān rú yǐn chún láo。
我欲啖汝肉,美如啖羊羔,肯容汝辈在世长贪饕。wǒ yù dàn rǔ ròu,měi rú dàn yáng gāo,kěn róng rǔ bèi zài shì zhǎng tān tāo。
吁嗟乎老馗,真为百鬼中一豪。xū jiē hū lǎo kuí,zhēn wèi bǎi guǐ zhōng yī háo。
所以唐皇想其像,诏令道子写以五色毫。suǒ yǐ táng huáng xiǎng qí xiàng,zhào lìng dào zi xiě yǐ wǔ sè háo。
吾尝疑其事,展图不觉再把短发临风搔。wú cháng yí qí shì,zhǎn tú bù jué zài bǎ duǎn fā lín fēng sāo。
忆当天宝年,左右皆鬼曹。yì dāng tiān bǎo nián,zuǒ yòu jiē guǐ cáo。
林甫朝中逞狐媚,禄山殿上作虎嗥。lín fǔ cháo zhōng chěng hú mèi,lù shān diàn shàng zuò hǔ háo。
当时设有老馗者,安得纵彼二鬼逃。dāng shí shè yǒu lǎo kuí zhě,ān dé zòng bǐ èr guǐ táo。
便须缚以苍水使者所扪之赤绦,献于天阍,尸诸兽牢,寝其皮,拔其毛。biàn xū fù yǐ cāng shuǐ shǐ zhě suǒ mén zhī chì tāo,xiàn yú tiān hūn,shī zhū shòu láo,qǐn qí pí,bá qí máo。
效尔一日驱驰劳,坐令温泉生污泥,骊山长蓬蒿?xiào ěr yī rì qū chí láo,zuò lìng wēn quán shēng wū ní,lí shān zhǎng péng hāo?
上除唐家百年害,下受唐史千年褒。shàng chú táng jiā bǎi nián hài,xià shòu táng shǐ qiān nián bāo。
却来上元夜,任尔烧灯并伐鼛。què lái shàng yuán yè,rèn ěr shāo dēng bìng fá gāo。

吴宽

明苏州府长洲人,字原博,号匏庵。为诸生时,即有声望,遍读《左传》、《史记》、《汉书》及唐宋大家之文。成化八年会试、廷试皆第一,授修撰。侍孝宗东宫,进讲闲雅详明。孝宗即位,迁左庶子,预修《宪宗实录》,进少詹事兼侍读学士。丁忧后,入东阁,专典诰敕。进礼部尚书。卒谥文定。宽行履高洁,不为激矫,而自守以正。其诗深厚郁,自成一家。兼工书法。有《匏庵集》。 吴宽的作品>>

猜您喜欢

马蔺草

吴宽

薿薿叶如许,丰草名可当。nǐ nǐ yè rú xǔ,fēng cǎo míng kě dāng。
花开类兰蕙,嗅之却无香。huā kāi lèi lán huì,xiù zhī què wú xiāng。
不为人所贵,独取其根长。bù wèi rén suǒ guì,dú qǔ qí gēn zhǎng。
为帚或为拂,用之材亦良。wèi zhǒu huò wèi fú,yòng zhī cái yì liáng。
根长既入土,多种河岸旁。gēn zhǎng jì rù tǔ,duō zhǒng hé àn páng。
岸崩始不善,兰蕙亦寻常。àn bēng shǐ bù shàn,lán huì yì xún cháng。

马蔺草

吴宽

难呼童子上阶来,头发髼松乱作堆。nán hū tóng zi shàng jiē lái,tóu fā péng sōng luàn zuò duī。
丰草舞风真错认,繁花浥雨欲争开。fēng cǎo wǔ fēng zhēn cuò rèn,fán huā yì yǔ yù zhēng kāi。
长镵荷处休教歇,高岸崩时合用栽。zhǎng chán hé chù xiū jiào xiē,gāo àn bēng shí hé yòng zāi。
谁拟棕榈为拂子,杜陵诗里独怜材。shuí nǐ zōng lǘ wèi fú zi,dù líng shī lǐ dú lián cái。
107«2345678