古诗词

送胡彦超

吴宽

年过四十不作官,还将短发笼儒冠。nián guò sì shí bù zuò guān,hái jiāng duǎn fā lóng rú guān。
平生一经已烂熟,胡为挟入桥门观。píng shēng yī jīng yǐ làn shú,hú wèi xié rù qiáo mén guān。
前年乡书名始刊,曲江又避春风寒。qián nián xiāng shū míng shǐ kān,qū jiāng yòu bì chūn fēng hán。
重来桥门住三载,打头矮屋聊盘桓。zhòng lái qiáo mén zhù sān zài,dǎ tóu ǎi wū liáo pán huán。
朝齑暮盐不满盘,何须故人劝加餐。cháo jī mù yán bù mǎn pán,hé xū gù rén quàn jiā cān。
日高对案笑扪腹,自有五色之琅玕。rì gāo duì àn xiào mén fù,zì yǒu wǔ sè zhī láng gān。
侧身西北望长安,眼中一朵红云团。cè shēn xī běi wàng zhǎng ān,yǎn zhōng yī duǒ hóng yún tuán。
天门欲往涩如棘,若比蜀道尤云难。tiān mén yù wǎng sè rú jí,ruò bǐ shǔ dào yóu yún nán。
嗟哉出处谁得似,颇似吴下吴生宽。jiē zāi chū chù shuí dé shì,pǒ shì wú xià wú shēng kuān。
吴生作诗忽盈纸,送君还到春闱里。wú shēng zuò shī hū yíng zhǐ,sòng jūn hái dào chūn wéi lǐ。
春闱多士多如蚁,勿将老少分忧喜。chūn wéi duō shì duō rú yǐ,wù jiāng lǎo shǎo fēn yōu xǐ。
君不见韩昌黎、张童子,同是陆公门下士。jūn bù jiàn hán chāng lí zhāng tóng zi,tóng shì lù gōng mén xià shì。
昌黎文章如皦日,童子声名逐流水。chāng lí wén zhāng rú jiǎo rì,tóng zi shēng míng zhú liú shuǐ。
人生传世有如此,区区科第何难耳。rén shēng chuán shì yǒu rú cǐ,qū qū kē dì hé nán ěr。

吴宽

明苏州府长洲人,字原博,号匏庵。为诸生时,即有声望,遍读《左传》、《史记》、《汉书》及唐宋大家之文。成化八年会试、廷试皆第一,授修撰。侍孝宗东宫,进讲闲雅详明。孝宗即位,迁左庶子,预修《宪宗实录》,进少詹事兼侍读学士。丁忧后,入东阁,专典诰敕。进礼部尚书。卒谥文定。宽行履高洁,不为激矫,而自守以正。其诗深厚郁,自成一家。兼工书法。有《匏庵集》。 吴宽的作品>>

猜您喜欢

马蔺草

吴宽

薿薿叶如许,丰草名可当。nǐ nǐ yè rú xǔ,fēng cǎo míng kě dāng。
花开类兰蕙,嗅之却无香。huā kāi lèi lán huì,xiù zhī què wú xiāng。
不为人所贵,独取其根长。bù wèi rén suǒ guì,dú qǔ qí gēn zhǎng。
为帚或为拂,用之材亦良。wèi zhǒu huò wèi fú,yòng zhī cái yì liáng。
根长既入土,多种河岸旁。gēn zhǎng jì rù tǔ,duō zhǒng hé àn páng。
岸崩始不善,兰蕙亦寻常。àn bēng shǐ bù shàn,lán huì yì xún cháng。

马蔺草

吴宽

难呼童子上阶来,头发髼松乱作堆。nán hū tóng zi shàng jiē lái,tóu fā péng sōng luàn zuò duī。
丰草舞风真错认,繁花浥雨欲争开。fēng cǎo wǔ fēng zhēn cuò rèn,fán huā yì yǔ yù zhēng kāi。
长镵荷处休教歇,高岸崩时合用栽。zhǎng chán hé chù xiū jiào xiē,gāo àn bēng shí hé yòng zāi。
谁拟棕榈为拂子,杜陵诗里独怜材。shuí nǐ zōng lǘ wèi fú zi,dù líng shī lǐ dú lián cái。
107«2345678