古诗词

再次韵答时旸饮后见贻

吴宽

散吏幸无事,合置荒园中。sàn lì xìng wú shì,hé zhì huāng yuán zhōng。
著书忘其词,安复论异同。zhù shū wàng qí cí,ān fù lùn yì tóng。
墙下枣垂实,飒然起秋风。qiáng xià zǎo chuí shí,sà rán qǐ qiū fēng。
感时忽搔首,五十真衰翁。gǎn shí hū sāo shǒu,wǔ shí zhēn shuāi wēng。
投牒愧一出,束带随三公。tóu dié kuì yī chū,shù dài suí sān gōng。
晨趋揖东阁,夜梦游南雍。chén qū yī dōng gé,yè mèng yóu nán yōng。
乡使来吴下,入门偶相逢。xiāng shǐ lái wú xià,rù mén ǒu xiāng féng。
中怀不能语,倚壁如颓峰。zhōng huái bù néng yǔ,yǐ bì rú tuí fēng。
南飞孰可系,仰见青天鸿。nán fēi shú kě xì,yǎng jiàn qīng tiān hóng。

吴宽

明苏州府长洲人,字原博,号匏庵。为诸生时,即有声望,遍读《左传》、《史记》、《汉书》及唐宋大家之文。成化八年会试、廷试皆第一,授修撰。侍孝宗东宫,进讲闲雅详明。孝宗即位,迁左庶子,预修《宪宗实录》,进少詹事兼侍读学士。丁忧后,入东阁,专典诰敕。进礼部尚书。卒谥文定。宽行履高洁,不为激矫,而自守以正。其诗深厚郁,自成一家。兼工书法。有《匏庵集》。 吴宽的作品>>

猜您喜欢

阅周原己书札

吴宽

斑斑遗墨宛如新,安得交亲更此人。bān bān yí mò wǎn rú xīn,ān dé jiāo qīn gèng cǐ rén。
信矣行间浑茂密,翛然物外最清真。xìn yǐ xíng jiān hún mào mì,xiāo rán wù wài zuì qīng zhēn。
世家传菊根初断,公署听莺语自频。shì jiā chuán jú gēn chū duàn,gōng shǔ tīng yīng yǔ zì pín。
扶病玉延亭上坐,槿花残照独伤神。fú bìng yù yán tíng shàng zuò,jǐn huā cán zhào dú shāng shén。

登故友史西村小雅堂

吴宽

路绕黄家溪水长,春风洒泪复登堂。lù rào huáng jiā xī shuǐ zhǎng,chūn fēng sǎ lèi fù dēng táng。
草荒求仲常来径,尘满元龙旧卧床。cǎo huāng qiú zhòng cháng lái jìng,chén mǎn yuán lóng jiù wò chuáng。
分手死生嗟契阔,伤心聚散觉凄凉。fēn shǒu sǐ shēng jiē qì kuò,shāng xīn jù sàn jué qī liáng。
高丘数尺栖神地,碧树争凋不待霜。gāo qiū shù chǐ qī shén dì,bì shù zhēng diāo bù dài shuāng。

题陈宪副卖书图后

吴宽

过门作别意何如,为说嘉禾去卖书。guò mén zuò bié yì hé rú,wèi shuō jiā hé qù mài shū。
倏过驿程轻是舸,久知家具少于车。shū guò yì chéng qīng shì gě,jiǔ zhī jiā jù shǎo yú chē。
古人糟粕犹酣甚,旧日筌蹄岂弃余。gǔ rén zāo pò yóu hān shén,jiù rì quán tí qǐ qì yú。
莫把卖书图也卖,要看清节正须渠。mò bǎ mài shū tú yě mài,yào kàn qīng jié zhèng xū qú。

叹右厢前枯梨树

吴宽

庭院阴疏日又西,翛然相对有枯梨。tíng yuàn yīn shū rì yòu xī,xiāo rán xiāng duì yǒu kū lí。
霜前少叶遭虫蚀,月下无枝借鸟栖。shuāng qián shǎo yè zāo chóng shí,yuè xià wú zhī jiè niǎo qī。
不及蒹葭犹倚玉,争如桃李自成蹊。bù jí jiān jiā yóu yǐ yù,zhēng rú táo lǐ zì chéng qī。
吾生老态还同此,秃鬓临风句强题。wú shēng lǎo tài hái tóng cǐ,tū bìn lín fēng jù qiáng tí。

咏吏部后园草木与屠公倡和

吴宽

城南春色晓移来,妆点园林锦作堆。chéng nán chūn sè xiǎo yí lái,zhuāng diǎn yuán lín jǐn zuò duī。
嫩绿不须将叶认,淡红已是当花开。nèn lǜ bù xū jiāng yè rèn,dàn hóng yǐ shì dāng huā kāi。
玄都自发刘郎咏,幽谷还教谢判栽。xuán dōu zì fā liú láng yǒng,yōu gǔ hái jiào xiè pàn zāi。
此日公门深似许,昼长高锁正抡材。cǐ rì gōng mén shēn shì xǔ,zhòu zhǎng gāo suǒ zhèng lūn cái。

吴宽

名果先从张谷来,纷纷碎雪欲成堆。míng guǒ xiān cóng zhāng gǔ lái,fēn fēn suì xuě yù chéng duī。
淡妆自把娥眉扫,巧笑谁将瓠齿开。dàn zhuāng zì bǎ é méi sǎo,qiǎo xiào shuí jiāng hù chǐ kāi。
园子岂求他种接,主人能使及时栽。yuán zi qǐ qiú tā zhǒng jiē,zhǔ rén néng shǐ jí shí zāi。
夭桃灼灼惊凡目,缟素应甘自不材。yāo táo zhuó zhuó jīng fán mù,gǎo sù yīng gān zì bù cái。

吴宽

萧森何处为舁来,曾带荒园宿土堆。xiāo sēn hé chù wèi yú lái,céng dài huāng yuán sù tǔ duī。
燥壤岂劳长瓮灌,低枝不碍短篱开。zào rǎng qǐ láo zhǎng wèng guàn,dī zhī bù ài duǎn lí kāi。
敢将艳色夸桃树,胜要清阴乞柳栽。gǎn jiāng yàn sè kuā táo shù,shèng yào qīng yīn qǐ liǔ zāi。
赖有当时仙种语,为薪莫漫比樗材。lài yǒu dāng shí xiān zhǒng yǔ,wèi xīn mò màn bǐ chū cái。

吴宽

种处能招凤鸟来,月明清影拂书堆。zhǒng chù néng zhāo fèng niǎo lái,yuè míng qīng yǐng fú shū duī。
笋鞭遇石犹斜出,花米逢春莫乱开。sǔn biān yù shí yóu xié chū,huā mǐ féng chūn mò luàn kāi。
此物似贤今合荐,吾家医俗旧曾栽。cǐ wù shì xián jīn hé jiàn,wú jiā yī sú jiù céng zāi。
若从后圃论高节,梨白桃红孰取材。ruò cóng hòu pǔ lùn gāo jié,lí bái táo hóng shú qǔ cái。

吴宽

花信风寒已早来,隔墙俄见赤云堆。huā xìn fēng hán yǐ zǎo lái,gé qiáng é jiàn chì yún duī。
并头两树长相倚,屈指三春始得开。bìng tóu liǎng shù zhǎng xiāng yǐ,qū zhǐ sān chūn shǐ dé kāi。
曲水少年谁复探,公门今日要兼栽。qū shuǐ shǎo nián shuí fù tàn,gōng mén jīn rì yào jiān zāi。
莫言结实供人啖,破核还堪作药材。mò yán jié shí gōng rén dàn,pò hé hái kān zuò yào cái。

牡丹

吴宽

嫣然国色眼中来,红玉分明簇一堆。yān rán guó sè yǎn zhōng lái,hóng yù fēn míng cù yī duī。
最爱倚阑如欲语,缘知举酒特先开。zuì ài yǐ lán rú yù yǔ,yuán zhī jǔ jiǔ tè xiān kāi。
洛中旧谱头须接,吴下新居手自栽。luò zhōng jiù pǔ tóu xū jiē,wú xià xīn jū shǒu zì zāi。
若向花间求匹配,扬州琼树是仙材。ruò xiàng huā jiān qiú pǐ pèi,yáng zhōu qióng shù shì xiān cái。

紫芥其一

吴宽

满目斓斑布地来,春风惊见锦灰堆。mǎn mù lán bān bù dì lái,chūn fēng jīng jiàn jǐn huī duī。
菜根作苦终嫌咬,茗叶浮香为拨开。cài gēn zuò kǔ zhōng xián yǎo,míng yè fú xiāng wèi bō kāi。
何处兔葵嗟竞掇,昨朝马蔺悔多栽。hé chù tù kuí jiē jìng duō,zuó cháo mǎ lìn huǐ duō zāi。
传闻此种番邦致,用向中华亦楚材。chuán wén cǐ zhǒng fān bāng zhì,yòng xiàng zhōng huá yì chǔ cái。

芍药

吴宽

品高真自广陵来,旧谱空怜壁角堆。pǐn gāo zhēn zì guǎng líng lái,jiù pǔ kōng lián bì jiǎo duī。
千叶连云如并拥,两枝迎日忽齐开。qiān yè lián yún rú bìng yōng,liǎng zhī yíng rì hū qí kāi。
诗中相谑何须赠,担上能赊也用栽。shī zhōng xiāng xuè hé xū zèng,dān shàng néng shē yě yòng zāi。
记取今年才看起,醉吟多藉曲生材。jì qǔ jīn nián cái kàn qǐ,zuì yín duō jí qū shēng cái。

紫芥其一酴醾玉簪

吴宽

春色秋光递往来,凭阑数尺土高堆。chūn sè qiū guāng dì wǎng lái,píng lán shù chǐ tǔ gāo duī。
翠摇钗股风吹堕,玉削簪头露濯开。cuì yáo chāi gǔ fēng chuī duò,yù xuē zān tóu lù zhuó kāi。
山谷诗中那忍摘,唐昌观里合求栽。shān gǔ shī zhōng nà rěn zhāi,táng chāng guān lǐ hé qiú zāi。
花容清丽人争爱,谁向周书问梓材。huā róng qīng lì rén zhēng ài,shuí xiàng zhōu shū wèn zǐ cái。

太庙候祭复游东园

吴宽

百亩园依清庙开,去年初夏忆曾来。bǎi mǔ yuán yī qīng miào kāi,qù nián chū xià yì céng lái。
繁花落尽留红叶,新笋丛生带绿苔。fán huā luò jǐn liú hóng yè,xīn sǔn cóng shēng dài lǜ tái。
北阙倚云通剑佩,南宫隔水见亭台。běi quē yǐ yún tōng jiàn pèi,nán gōng gé shuǐ jiàn tíng tái。
令人顿作山林想,况有萧萧白发催。lìng rén dùn zuò shān lín xiǎng,kuàng yǒu xiāo xiāo bái fā cuī。

送李世贤赴南京礼部侍郎

吴宽

都门无计可留公,况是秋来有便风。dōu mén wú jì kě liú gōng,kuàng shì qiū lái yǒu biàn fēng。
尚忆陆机游洛下,莫疑张翰向江东。shàng yì lù jī yóu luò xià,mò yí zhāng hàn xiàng jiāng dōng。
词林前辈晨星少,乡社无人海月空。cí lín qián bèi chén xīng shǎo,xiāng shè wú rén hǎi yuè kōng。
定有天书还召入,暂将留务托南宫。dìng yǒu tiān shū hái zhào rù,zàn jiāng liú wù tuō nán gōng。
1071234567»