古诗词

闻京师诏下志喜

王世贞

闻道将军第,荆榛车马稀。wén dào jiāng jūn dì,jīng zhēn chē mǎ xī。
交游愁姓字,部曲掩光辉。jiāo yóu chóu xìng zì,bù qū yǎn guāng huī。
日月明何损,君亲计总非。rì yuè míng hé sǔn,jūn qīn jì zǒng fēi。
陇西羞李氏,敢道汉恩微。lǒng xī xiū lǐ shì,gǎn dào hàn ēn wēi。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

悲七子篇

王世贞

文翁信其真,履坦物不隔。wén wēng xìn qí zhēn,lǚ tǎn wù bù gé。
许老初耿介,晚负长舆癖。xǔ lǎo chū gěng jiè,wǎn fù zhǎng yú pǐ。
通蔽虽互妨,典刑尚可则。tōng bì suī hù fáng,diǎn xíng shàng kě zé。
元朗业任侠,声酒恣所适。yuán lǎng yè rèn xiá,shēng jiǔ zì suǒ shì。
翩翩梁公子,养交不忘饰。piān piān liáng gōng zi,yǎng jiāo bù wàng shì。
子传青云姿,杜门事探索。zi chuán qīng yún zī,dù mén shì tàn suǒ。
如何中天谪,病使心志易。rú hé zhōng tiān zhé,bìng shǐ xīn zhì yì。
沈生慕落拓,王子工便辟。shěn shēng mù luò tuò,wáng zi gōng biàn pì。
此曹富词源,兼多善酒德。cǐ cáo fù cí yuán,jiān duō shàn jiǔ dé。
年命一朝倾,转盼成陈迹。nián mìng yī cháo qīng,zhuǎn pàn chéng chén jì。
奄忽邺中论,恻怆山阳笛。yǎn hū yè zhōng lùn,cè chuàng shān yáng dí。
神往形随敝,人生非金石。shén wǎng xíng suí bì,rén shēng fēi jīn shí。
逝者不须臾,存者亦瞬息。shì zhě bù xū yú,cún zhě yì shùn xī。
安能使不悲,长悲竟何益。ān néng shǐ bù bēi,zhǎng bēi jìng hé yì。

会葬故陆丈吉孺

王世贞

生世仅卅载,旅殡二十春。shēng shì jǐn sà zài,lǚ bìn èr shí chūn。
落日射空棺,棂宇尽为薪。luò rì shè kōng guān,líng yǔ jǐn wèi xīn。
今朝一抔土,始得返于真。jīn cháo yī póu tǔ,shǐ dé fǎn yú zhēn。
少妇竟华颠,交友半已陈。shǎo fù jìng huá diān,jiāo yǒu bàn yǐ chén。
长衢连交鞅,歌哭递相因。zhǎng qú lián jiāo yāng,gē kū dì xiāng yīn。
神气无不之,焉问疏与亲。shén qì wú bù zhī,yān wèn shū yǔ qīn。

会葬故陆丈吉孺

王世贞

游魂久已逝,归魄从此始。yóu hún jiǔ yǐ shì,guī pò cóng cǐ shǐ。
玉树埋土中,悢悢不能已。yù shù mái tǔ zhōng,liàng liàng bù néng yǐ。
秋风怜空桑,悲音缘谁起。qiū fēng lián kōng sāng,bēi yīn yuán shuí qǐ。
卮酒饭一盂,寡妻代为子。zhī jiǔ fàn yī yú,guǎ qī dài wèi zi。
有友三两人,聊与歌蒿里。yǒu yǒu sān liǎng rén,liáo yǔ gē hāo lǐ。
芳名良何益,空尘世人耳。fāng míng liáng hé yì,kōng chén shì rén ěr。

宝刀歌

王世贞

昆吾精铁光灼烁,不论风胡手中作。kūn wú jīng tiě guāng zhuó shuò,bù lùn fēng hú shǒu zhōng zuò。
涪江水淬明月寒,汉冶风回赤蛟跃。fú jiāng shuǐ cuì míng yuè hán,hàn yě fēng huí chì jiāo yuè。
锋尖七曜隐芙蓉,匣里双环吐龙雀。fēng jiān qī yào yǐn fú róng,xiá lǐ shuāng huán tǔ lóng què。
少年醉舞洛阳街,将军血战黄沙漠。shǎo nián zuì wǔ luò yáng jiē,jiāng jūn xuè zhàn huáng shā mò。
记取衔恩一片心,扶君直上麒麟阁。jì qǔ xián ēn yī piàn xīn,fú jūn zhí shàng qí lín gé。

哭王樗全茂才二首

王世贞

才似习凿齿,摧残称半人。cái shì xí záo chǐ,cuī cán chēng bàn rén。
废同殷渊源,咄唶叹疏亲。fèi tóng yīn yuān yuán,duō zé tàn shū qīn。
到了力输命,兼之惫与贫。dào le lì shū mìng,jiān zhī bèi yǔ pín。
长歌士不遇,为尔重沾巾。zhǎng gē shì bù yù,wèi ěr zhòng zhān jīn。

哭王樗全茂才二首

王世贞

五鬼烧车船,得志仍跳梁。wǔ guǐ shāo chē chuán,dé zhì réng tiào liáng。
二竖畏针砭,挟筴走膏肓。èr shù wèi zhēn biān,xié cè zǒu gāo huāng。
书淫不成疗,笔冢聊并藏。shū yín bù chéng liáo,bǐ zhǒng liáo bìng cáng。
古今失意事,不敢问穹苍。gǔ jīn shī yì shì,bù gǎn wèn qióng cāng。

吴节妇吟

王世贞

秦家女,吴家妇。qín jiā nǚ,wú jiā fù。
东风吹折连理树,霜摧树枯凛如故。dōng fēng chuī zhé lián lǐ shù,shuāng cuī shù kū lǐn rú gù。
吴氏子,秦氏儿。wú shì zi,qín shì ér。
东风吹长寄生枝,但令枝盛何足悲。dōng fēng chuī zhǎng jì shēng zhī,dàn lìng zhī shèng hé zú bēi。
儿能成名孙复显,吴家鼓吹迎旌典。ér néng chéng míng sūn fù xiǎn,wú jiā gǔ chuī yíng jīng diǎn。
五十馀年影语身,青灯白发不知春。wǔ shí yú nián yǐng yǔ shēn,qīng dēng bái fā bù zhī chūn。
九泉下见夫君面,犹是当时执手人。jiǔ quán xià jiàn fū jūn miàn,yóu shì dāng shí zhí shǒu rén。

竹窗歌题同年周叔夜父卷

王世贞

主人卜筑松江曲,数武茅斋一窗竹。zhǔ rén bo zhù sōng jiāng qū,shù wǔ máo zhāi yī chuāng zhú。
主人之节清且素,况与此君共朝暮。zhǔ rén zhī jié qīng qiě sù,kuàng yǔ cǐ jūn gòng cháo mù。
婵娟蹙拂摇曙烟,主人自为汲湘川。chán juān cù fú yáo shǔ yān,zhǔ rén zì wèi jí xiāng chuān。
寒飙夜雨天籁发,主人行歌互相答。hán biāo yè yǔ tiān lài fā,zhǔ rén xíng gē hù xiāng dá。
疏影历历声珊珊,入帘翠色秀可餐。shū yǐng lì lì shēng shān shān,rù lián cuì sè xiù kě cān。
主人为主君为客,倦鹤闲云各分席。zhǔ rén wèi zhǔ jūn wèi kè,juàn hè xián yún gè fēn xí。
主人对君一撚髭,世上小草吾何知。zhǔ rén duì jūn yī niǎn zī,shì shàng xiǎo cǎo wú hé zhī。
谁道新篁发平地,咫尺便有摩空势。shuí dào xīn huáng fā píng dì,zhǐ chǐ biàn yǒu mó kōng shì。
嶰谷裁将鸾凤音,中山尽吐龙蛇气。xiè gǔ cái jiāng luán fèng yīn,zhōng shān jǐn tǔ lóng shé qì。
即看雨露天上来,无数琅玕次第栽,主人不乐何为哉。jí kàn yǔ lù tiān shàng lái,wú shù láng gān cì dì zāi,zhǔ rén bù lè hé wèi zāi。

袁履善惠芡实作鸡珠儿歌遗我走笔谢之

王世贞

袁君赠我鸡珠儿,为我更作鸡珠歌。yuán jūn zèng wǒ jī zhū ér,wèi wǒ gèng zuò jī zhū gē。
使我应接不能暇,欲读废食且奈何。shǐ wǒ yīng jiē bù néng xiá,yù dú fèi shí qiě nài hé。
问余旧游吴水隈,菱芡贴水参差开。wèn yú jiù yóu wú shuǐ wēi,líng qiàn tiē shuǐ cān chà kāi。
吴中女儿娇可爱,采得鸡珠和菱卖。wú zhōng nǚ ér jiāo kě ài,cǎi dé jī zhū hé líng mài。
当时解发林间卧,顷刻便啖三千颗。dāng shí jiě fā lín jiān wò,qǐng kè biàn dàn sān qiān kē。
丹篚初倾历落圆,玉肌乍剥温柔露。dān fěi chū qīng lì luò yuán,yù jī zhà bō wēn róu lù。
芳腴满中更可人,坐令莲的无精神。fāng yú mǎn zhōng gèng kě rén,zuò lìng lián de wú jīng shén。
煮石太硬苦费齿,鸡珠自是真仙饵。zhǔ shí tài yìng kǔ fèi chǐ,jī zhū zì shì zhēn xiān ěr。
一朝失足辞渔矶,可怜方朔长苦饥。yī cháo shī zú cí yú jī,kě lián fāng shuò zhǎng kǔ jī。
明朝神武挂冠去,知余不为莼丝归。míng cháo shén wǔ guà guān qù,zhī yú bù wèi chún sī guī。

华员外改南司马部分韵

王世贞

华君自返苏门啸,垂白公车待明诏。huá jūn zì fǎn sū mén xiào,chuí bái gōng chē dài míng zhào。
司农榷税力不任,愿得闲曹寄渔钓。sī nóng què shuì lì bù rèn,yuàn dé xián cáo jì yú diào。
朝游采石访李白,夕向金陵歌谢眺。cháo yóu cǎi shí fǎng lǐ bái,xī xiàng jīn líng gē xiè tiào。
长安冠盖者谁子,珥玉纡朱互矜耀。zhǎng ān guān gài zhě shuí zi,ěr yù yū zhū hù jīn yào。
龙颔欲结千岁穴,青春已随东去曜。lóng hàn yù jié qiān suì xué,qīng chūn yǐ suí dōng qù yào。
鹓雏高逝腐鼠吓,鹪鹩卑栖黄鹄笑。yuān chú gāo shì fǔ shǔ xià,jiāo liáo bēi qī huáng gǔ xiào。
君家学士亦如此,碧山焚鱼尚年少。jūn jiā xué shì yì rú cǐ,bì shān fén yú shàng nián shǎo。

征西将军行

王世贞

征西铁冠双缦胡,结发百战当丐奴。zhēng xī tiě guān shuāng màn hú,jié fā bǎi zhàn dāng gài nú。
虎头自是万里相,猿臂能轻三石弧。hǔ tóu zì shì wàn lǐ xiāng,yuán bì néng qīng sān shí hú。
七更帅印控属国,再踏王庭擒骨都。qī gèng shuài yìn kòng shǔ guó,zài tà wáng tíng qín gǔ dōu。
白头据鞍偏矍铄,赤胆悬胸何卓荦。bái tóu jù ān piān jué shuò,chì dǎn xuán xiōng hé zhuó luò。
西河太守血吮疮,护羌校尉躬持药。xī hé tài shǒu xuè shǔn chuāng,hù qiāng xiào wèi gōng chí yào。
负土亲填光禄塞,绝甘不作嫖姚幕。fù tǔ qīn tián guāng lù sāi,jué gān bù zuò piáo yáo mù。
清秋候气度刁斗,中夜筹沙坐铃阁。qīng qiū hòu qì dù diāo dòu,zhōng yè chóu shā zuò líng gé。
传烽一点若星流,便凿凶门上臂韝。chuán fēng yī diǎn ruò xīng liú,biàn záo xiōng mén shàng bì gōu。
个个健儿擐越练,家家少妇砺吴钩。gè gè jiàn ér huàn yuè liàn,jiā jiā shǎo fù lì wú gōu。
争道鸿毛等微命,共祈龙额早封侯。zhēng dào hóng máo děng wēi mìng,gòng qí lóng é zǎo fēng hóu。
横行要赭天山色,独立能高紫塞秋。héng xíng yào zhě tiān shān sè,dú lì néng gāo zǐ sāi qiū。
由来壮士矜才气,耻学低眉事文吏。yóu lái zhuàng shì jīn cái qì,chǐ xué dī méi shì wén lì。
儿女俱能道颜色,公卿不见通名字。ér nǚ jù néng dào yán sè,gōng qīng bù jiàn tōng míng zì。
万死常怀马革心,一归羞作菟裘计。wàn sǐ cháng huái mǎ gé xīn,yī guī xiū zuò tú qiú jì。
天子临轩总第功,赋诗谈檄尽豪雄。tiān zi lín xuān zǒng dì gōng,fù shī tán xí jǐn háo xióng。
谁更封侯并拜相,李蔡为人在下中。shuí gèng fēng hóu bìng bài xiāng,lǐ cài wèi rén zài xià zhōng。

寿宁侯故第歌

王世贞

谁家甲第横道周,路人齐指寿宁侯。shuí jiā jiǎ dì héng dào zhōu,lù rén qí zhǐ shòu níng hóu。
空馀棨戟连云暗,不见轩车学水流。kōng yú qǐ jǐ lián yún àn,bù jiàn xuān chē xué shuǐ liú。
卧壁蟏蛸闲向暮,当门鸟雀乱先秋。wò bì xiāo shāo xián xiàng mù,dāng mén niǎo què luàn xiān qiū。
道傍老翁眠不起,自谓能言寿宁事。dào bàng lǎo wēng mián bù qǐ,zì wèi néng yán shòu níng shì。
貂珥那传就日功,椒房已挟薰天势。diāo ěr nà chuán jiù rì gōng,jiāo fáng yǐ xié xūn tiān shì。
当年兄弟同侍直,白马前后黄金勒。dāng nián xiōng dì tóng shì zhí,bái mǎ qián hòu huáng jīn lēi。
天子宫中赐欢笑,五侯门外看颜色。tiān zi gōng zhōng cì huān xiào,wǔ hóu mén wài kàn yán sè。
有时日晡复召宴,龙锁东华归不得。yǒu shí rì bū fù zhào yàn,lóng suǒ dōng huá guī bù dé。
秃袖黄衫倚醉逃,别院春风坠香帻。tū xiù huáng shān yǐ zuì táo,bié yuàn chūn fēng zhuì xiāng zé。
邓山横压蜀云低,郭穴偏承汉露滋。dèng shān héng yā shǔ yún dī,guō xué piān chéng hàn lù zī。
去夺冠军沁水里,凿成安乐定昆池。qù duó guān jūn qìn shuǐ lǐ,záo chéng ān lè dìng kūn chí。
初来后厕浑疑错,乍入危栖意欲迷。chū lái hòu cè hún yí cuò,zhà rù wēi qī yì yù mí。
三尺珊瑚斗如意,千金蹀躞射弹棋。sān chǐ shān hú dòu rú yì,qiān jīn dié xiè shè dàn qí。
歌屏掩翠镜窥红,妆粉围春肉阵风。gē píng yǎn cuì jìng kuī hóng,zhuāng fěn wéi chūn ròu zhèn fēng。
急管瀪弦开永巷,朱帘高栋胜离宫。jí guǎn fán xián kāi yǒng xiàng,zhū lián gāo dòng shèng lí gōng。
石家富贵乾坤小,霍氏功名旦夕空。shí jiā fù guì qián kūn xiǎo,huò shì gōng míng dàn xī kōng。
可怜世路同转毂,君恩覆水难再复。kě lián shì lù tóng zhuǎn gǔ,jūn ēn fù shuǐ nán zài fù。
西第千甍不足居,东门尺土翻相逐。xī dì qiān méng bù zú jū,dōng mén chǐ tǔ fān xiāng zhú。
陇头寒食麦饭青,若敖无人馁鬼哭。lǒng tóu hán shí mài fàn qīng,ruò áo wú rén něi guǐ kū。
君不见羊肠峻阪危插空,后车肯问前车覆。jūn bù jiàn yáng cháng jùn bǎn wēi chā kōng,hòu chē kěn wèn qián chē fù。

自从行送子贤兄判武定

王世贞

自从书生好官职,万事都道书生力。zì cóng shū shēng hǎo guān zhí,wàn shì dōu dào shū shēng lì。
朱幡皂盖者谁子,满目疮痍救不得。zhū fān zào gài zhě shuí zi,mǎn mù chuāng yí jiù bù dé。
我兄昔作东平日,却罢逢迎劝耕织。wǒ xiōng xī zuò dōng píng rì,què bà féng yíng quàn gēng zhī。
闾党豪宗伺颦笑,郡国守相低颜色。lǘ dǎng háo zōng cì pín xiào,jùn guó shǒu xiāng dī yán sè。
枳棘谁为凤凰叹,鹓雏颇遭老鸱吓。zhǐ jí shuí wèi fèng huáng tàn,yuān chú pǒ zāo lǎo chī xià。
归去旅葵堂上多,种将菰米湖田瘠。guī qù lǚ kuí táng shàng duō,zhǒng jiāng gū mǐ hú tián jí。
去年汝出东平道,父老初惊渐相识。qù nián rǔ chū dōng píng dào,fù lǎo chū jīng jiàn xiāng shí。
争献浊酒肥鸡猪,为言童稚今有室。zhēng xiàn zhuó jiǔ féi jī zhū,wèi yán tóng zhì jīn yǒu shì。
棠树已见堪把抱,汝鬓何由尚如漆。táng shù yǐ jiàn kān bǎ bào,rǔ bìn hé yóu shàng rú qī。
武定风土亦不恶,临别殷勤怆今昔。wǔ dìng fēng tǔ yì bù è,lín bié yīn qín chuàng jīn xī。
男儿光彩逐手生,将相功名到头识。nán ér guāng cǎi zhú shǒu shēng,jiāng xiāng gōng míng dào tóu shí。
君不见汉家循吏黄颍川,亦要禾廛出三百。jūn bù jiàn hàn jiā xún lì huáng yǐng chuān,yì yào hé chán chū sān bǎi。

苦旱歌

王世贞

君不见岁已在酉魃为虐,五月黄尘恣飘瞥。jūn bù jiàn suì yǐ zài yǒu bá wèi nüè,wǔ yuè huáng chén zì piāo piē。
农家儿女窃愁叹,辘轳殷殷夜不绝。nóng jiā ér nǚ qiè chóu tàn,lù lú yīn yīn yè bù jué。
原草新疑野火烧,山田久作十字裂。yuán cǎo xīn yí yě huǒ shāo,shān tián jiǔ zuò shí zì liè。
我欲伸眉向谁说。wǒ yù shēn méi xiàng shuí shuō。
东南转漕匮奔送,西北军声尚澒洞。dōng nán zhuǎn cáo kuì bēn sòng,xī běi jūn shēng shàng hòng dòng。
桑林不闻六事祷,柏梁已上乾封颂。sāng lín bù wén liù shì dǎo,bǎi liáng yǐ shàng qián fēng sòng。
阴云油油乍东至,远近欢呼声动地。yīn yún yóu yóu zhà dōng zhì,yuǎn jìn huān hū shēng dòng dì。
恶风忽从云际起,顷刻荡散归天意。è fēng hū cóng yún jì qǐ,qǐng kè dàng sàn guī tiān yì。
青袍皂带者何事。qīng páo zào dài zhě hé shì。
中夜不眠坐待旦,三星在空月烂烂。zhōng yè bù mián zuò dài dàn,sān xīng zài kōng yuè làn làn。
偶思东海亦可怜,一妇横死枯三年。ǒu sī dōng hǎi yì kě lián,yī fù héng sǐ kū sān nián。
京师赏罚未足算,李斯痛哭咸阳之市边。jīng shī shǎng fá wèi zú suàn,lǐ sī tòng kū xián yáng zhī shì biān。

吴郎行赠吴判官转浙藩都事

王世贞

吴郎醉骂金陵席,骑马却赴通州谪。wú láng zuì mà jīn líng xí,qí mǎ què fù tōng zhōu zhé。
三载黯淡风尘深,始作江南幕中客。sān zài àn dàn fēng chén shēn,shǐ zuò jiāng nán mù zhōng kè。
吴郎濩落偃蹇且莫论,尔是文定尚书孙。wú láng huò luò yǎn jiǎn qiě mò lùn,ěr shì wén dìng shàng shū sūn。
书生不及文定世,父老犹传孝皇事。shū shēng bù jí wén dìng shì,fù lǎo yóu chuán xiào huáng shì。
洛阳长沙初拜相,华容浮梁互相让。luò yáng zhǎng shā chū bài xiāng,huá róng fú liáng hù xiāng ràng。
九重握手赐颜色,万里君门若咫尺。jiǔ zhòng wò shǒu cì yán sè,wàn lǐ jūn mén ruò zhǐ chǐ。
是时文定称近臣,深谋密语上所亲。shì shí wén dìng chēng jìn chén,shēn móu mì yǔ shàng suǒ qīn。
朝集凤池间委佩,即看鱼水更何人。cháo jí fèng chí jiān wěi pèi,jí kàn yú shuǐ gèng hé rén。
由来大厦须梁栋,不独文章为世重。yóu lái dà shà xū liáng dòng,bù dú wén zhāng wèi shì zhòng。
鼎湖忽攀龙驭髯,寰海但使苍生恸。dǐng hú hū pān lóng yù rán,huán hǎi dàn shǐ cāng shēng tòng。
只今相去四十载,万事那期一朝改。zhǐ jīn xiāng qù sì shí zài,wàn shì nà qī yī cháo gǎi。
玉几沈深北极尊,金鱼寂寞青云在。yù jǐ shěn shēn běi jí zūn,jīn yú jì mò qīng yún zài。
呜呼往事生新愁,我歌吴郎双泪流。wū hū wǎng shì shēng xīn chóu,wǒ gē wú láng shuāng lèi liú。
闻道君王思故剑,莫令衫袖湿江州。wén dào jūn wáng sī gù jiàn,mò lìng shān xiù shī jiāng zhōu。