古诗词

题马远十二水

王世贞

上帝两带垂,长江黄河流。shàng dì liǎng dài chuí,zhǎng jiāng huáng hé liú。
昆仑触天漏,下贮海一抔。kūn lún chù tiān lòu,xià zhù hǎi yī póu。
震泽与洞庭,汇作东南沤。zhèn zé yǔ dòng tíng,huì zuò dōng nán ōu。
风云出千变,日月浴双辀。fēng yún chū qiān biàn,rì yuè yù shuāng zhōu。
泓渟写秋星,萧瑟竞素湫。hóng tíng xiě qiū xīng,xiāo sè jìng sù jiǎo。
木落清浅出,石压琮琤抽。mù luò qīng qiǎn chū,shí yā cóng chēng chōu。
其细沫贯珠,巨者膏九州。qí xì mò guàn zhū,jù zhě gāo jiǔ zhōu。
谁能传此神,毋乃宋马侯。shuí néng chuán cǐ shén,wú nǎi sòng mǎ hóu。
解衣盘礴初,已动冯夷愁。jiě yī pán bó chū,yǐ dòng féng yí chóu。
天一臆间吐,派九笔底收。tiān yī yì jiān tǔ,pài jiǔ bǐ dǐ shōu。
生绡十二幅,幅幅穷雕锼。shēng xiāo shí èr fú,fú fú qióng diāo sōu。
惜昔进御时,陡豁神龙眸。xī xī jìn yù shí,dǒu huō shén lóng móu。
遂令大同殿,涛声撼床头。suì lìng dà tóng diàn,tāo shēng hàn chuáng tóu。
六宫摄其魄,所以不欲留。liù gōng shè qí pò,suǒ yǐ bù yù liú。
杨妹即大家,女史司校雠。yáng mèi jí dà jiā,nǚ shǐ sī xiào chóu。
朱填六玉箸,墨宛四银钩。zhū tián liù yù zhù,mò wǎn sì yín gōu。
锦缥赐两府,青缃润千秋。jǐn piāo cì liǎng fǔ,qīng xiāng rùn qiān qiū。
晴窗乍开阅,如练沾衣褠。qíng chuāng zhà kāi yuè,rú liàn zhān yī gōu。
恍作银汉翻,浸我白玉楼。huǎng zuò yín hàn fān,jìn wǒ bái yù lóu。
当其郁怒笔,楣表腾蛟虬。dāng qí yù nù bǐ,méi biǎo téng jiāo qiú。
及乎汩舒徐,遥颈延鹜鸥。jí hū gǔ shū xú,yáo jǐng yán wù ōu。
动则开智乐,渊然与心谋。dòng zé kāi zhì lè,yuān rán yǔ xīn móu。
老思鉴湖曲,兴尽剡溪舟。lǎo sī jiàn hú qū,xīng jǐn shàn xī zhōu。
左壁桑氏经,右图供卧游。zuǒ bì sāng shì jīng,yòu tú gōng wò yóu。
那能学神禹,胼胝终荒丘。nà néng xué shén yǔ,pián zhī zhōng huāng qiū。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

偶成

王世贞

欲识君恩重,优闲到始知。yù shí jūn ēn zhòng,yōu xián dào shǐ zhī。
空城聊假节,玄岳是真祠。kōng chéng liáo jiǎ jié,xuán yuè shì zhēn cí。
酒病那从起,书淫不要治。jiǔ bìng nà cóng qǐ,shū yín bù yào zhì。
未应千里外,片檄似风驰。wèi yīng qiān lǐ wài,piàn xí shì fēng chí。

偶成

王世贞

一雨夜来足,添衣身转轻。yī yǔ yè lái zú,tiān yī shēn zhuǎn qīng。
浊醪生睡理,修竹韵书声。zhuó láo shēng shuì lǐ,xiū zhú yùn shū shēng。
少事人方贵,无营意亦平。shǎo shì rén fāng guì,wú yíng yì yì píng。
偶因贪化日,聊尔话长生。ǒu yīn tān huà rì,liáo ěr huà zhǎng shēng。

偶成

王世贞

薄有澄清志,犹疑节制非。báo yǒu chéng qīng zhì,yóu yí jié zhì fēi。
一城如斗大,三户似星稀。yī chéng rú dòu dà,sān hù shì xīng xī。
返照松筠妩,初晴笋蕨肥。fǎn zhào sōng yún wǔ,chū qíng sǔn jué féi。
春寒夜来急,无梦可成归。chūn hán yè lái jí,wú mèng kě chéng guī。

偶成

王世贞

好作山僧拟,其如霜鬓毵。hǎo zuò shān sēng nǐ,qí rú shuāng bìn sān。
升堂无法说,退院少机参。shēng táng wú fǎ shuō,tuì yuàn shǎo jī cān。
草色深趺坐,花阴静步檐。cǎo sè shēn fū zuò,huā yīn jìng bù yán。
晚来铙吹发,应似礼伽蓝。wǎn lái náo chuī fā,yīng shì lǐ gā lán。

助甫约登太岳候之不至

王世贞

山色空相媚,吾眸未忍青。shān sè kōng xiāng mèi,wú móu wèi rěn qīng。
人从春雨隔,杯入暮云停。rén cóng chūn yǔ gé,bēi rù mù yún tíng。
徙倚银河度,凄其玉漏听。xǐ yǐ yín hé dù,qī qí yù lòu tīng。
难分使与客,只合候张星。nán fēn shǐ yǔ kè,zhǐ hé hòu zhāng xīng。

答明卿闻元美擢御史中丞督抚郧阳喜而有寄四首

王世贞

潦倒孤生业,吹嘘造物情。lǎo dào gū shēng yè,chuī xū zào wù qíng。
一官惭国士,万死为家声。yī guān cán guó shì,wàn sǐ wèi jiā shēng。
感旧羊昙切,酬知到溉轻。gǎn jiù yáng tán qiè,chóu zhī dào gài qīng。
浮云多晻曀,缺月向谁明。fú yún duō àn yì,quē yuè xiàng shuí míng。

答明卿闻元美擢御史中丞督抚郧阳喜而有寄四首

王世贞

文苑三朝彦,凄凉半死生。wén yuàn sān cháo yàn,qī liáng bàn sǐ shēng。
青云聊寄迹,白雪好寻盟。qīng yún liáo jì jì,bái xuě hǎo xún méng。
不必弹冠意,俱歆仗钺名。bù bì dàn guān yì,jù xīn zhàng yuè míng。
襄阳访耆旧,终爱鹿门耕。xiāng yáng fǎng qí jiù,zhōng ài lù mén gēng。

答明卿闻元美擢御史中丞督抚郧阳喜而有寄四首

王世贞

物意终难是,劳君拟昔踪。wù yì zhōng nán shì,láo jūn nǐ xī zōng。
片言成呕血,残烬夺归农。piàn yán chéng ǒu xuè,cán jìn duó guī nóng。
六出空流马,三分可卧龙。liù chū kōng liú mǎ,sān fēn kě wò lóng。
小儒逢大业,归骨亦从容。xiǎo rú féng dà yè,guī gǔ yì cóng róng。

答明卿闻元美擢御史中丞督抚郧阳喜而有寄四首

王世贞

与君论瘴色,不独鬓颜深。yǔ jūn lùn zhàng sè,bù dú bìn yán shēn。
泷水长裁句,贪泉久定心。lóng shuǐ zhǎng cái jù,tān quán jiǔ dìng xīn。
圣朝怜泣玉,词客尽横金。shèng cháo lián qì yù,cí kè jǐn héng jīn。
莫以夷门近,轻令侠少寻。mò yǐ yí mén jìn,qīng lìng xiá shǎo xún。

雨后与孙兆孺小坐

王世贞

一雨夏畦足,高斋秋思深。yī yǔ xià qí zú,gāo zhāi qiū sī shēn。
酒成君子淡,谈爱野人真。jiǔ chéng jūn zi dàn,tán ài yě rén zhēn。
宦达何知味,年衰始问身。huàn dá hé zhī wèi,nián shuāi shǐ wèn shēn。
上书归不得,妒汝出风尘。shàng shū guī bù dé,dù rǔ chū fēng chén。

太和即事四首

王世贞

名出登封晚,功存象帝先。míng chū dēng fēng wǎn,gōng cún xiàng dì xiān。
路疑鞭石就,室似凿空悬。lù yí biān shí jiù,shì shì záo kōng xuán。
有壑难窥地,无峰不刺天。yǒu hè nán kuī dì,wú fēng bù cì tiān。
所游疑梦境,回首即茫然。suǒ yóu yí mèng jìng,huí shǒu jí máng rán。

太和即事四首

王世贞

天门挥手是,宛转尚干盘。tiān mén huī shǒu shì,wǎn zhuǎn shàng gàn pán。
但语中原小,那论行路难。dàn yǔ zhōng yuán xiǎo,nà lùn xíng lù nán。
夜分先得日,春去独留寒。yè fēn xiān dé rì,chūn qù dú liú hán。
不尽登临意,翛然思羽翰。bù jǐn dēng lín yì,xiāo rán sī yǔ hàn。

太和即事四首

王世贞

脉借昆仑远,声欺太华卑。mài jiè kūn lún yuǎn,shēng qī tài huá bēi。
上分天一半,横跨地三垂。shàng fēn tiān yī bàn,héng kuà dì sān chuí。
不尽松杉寿,毋妨鹳雀危。bù jǐn sōng shān shòu,wú fáng guàn què wēi。
只怜来往客,未解治贪痴。zhǐ lián lái wǎng kè,wèi jiě zhì tān chī。

太和即事四首

王世贞

童冠六七辈,银管杂瑶笙。tóng guān liù qī bèi,yín guǎn zá yáo shēng。
一奏钧天乐,声声薄太清。yī zòu jūn tiān lè,shēng shēng báo tài qīng。
风来时断续,云过复分明。fēng lái shí duàn xù,yún guò fù fēn míng。
似我仙才浅,犹然病骨轻。shì wǒ xiān cái qiǎn,yóu rán bìng gǔ qīng。

答寄李惟贞侍御

王世贞

屈指龙门御,清尊尽日携。qū zhǐ lóng mén yù,qīng zūn jǐn rì xié。
阳春郢里曲,残腊显陵西。yáng chūn yǐng lǐ qū,cán là xiǎn líng xī。
雨色深三楚,霜威净五溪。yǔ sè shēn sān chǔ,shuāng wēi jìng wǔ xī。
绝怜回雁外,犹有素书题。jué lián huí yàn wài,yóu yǒu sù shū tí。