古诗词

森桧堂歌

王世贞

结茆近城市,不闻车马声。jié máo jìn chéng shì,bù wén chē mǎ shēng。
一登丘公堂,恍然遗世情。yī dēng qiū gōng táng,huǎng rán yí shì qíng。
堂中何所见,金石一千卷。táng zhōng hé suǒ jiàn,jīn shí yī qiān juǎn。
堂前何所植,老桧参天三百尺。táng qián hé suǒ zhí,lǎo guì cān tiān sān bǎi chǐ。
根出太古垂青铜,霜皮剥凿金芙蓉。gēn chū tài gǔ chuí qīng tóng,shuāng pí bō záo jīn fú róng。
长空冥冥挂云雾,白日隐隐撑虬龙。zhǎng kōng míng míng guà yún wù,bái rì yǐn yǐn chēng qiú lóng。
秋阴障大暑,春色凌穷冬。qiū yīn zhàng dà shǔ,chūn sè líng qióng dōng。
秦皇若见之,泰山不得封。qín huáng ruò jiàn zhī,tài shān bù dé fēng。
罗盖团晴怪枝偃,少室嵩坛道非远。luó gài tuán qíng guài zhī yǎn,shǎo shì sōng tán dào fēi yuǎn。
树杪遥飞瑟瑟泉,望中高映层层巘。shù miǎo yáo fēi sè sè quán,wàng zhōng gāo yìng céng céng yǎn。
摩娑此桧公所栽,天与一气长崔嵬。mó suō cǐ guì gōng suǒ zāi,tiān yǔ yī qì zhǎng cuī wéi。
人间但看长年岁,卑枝亦是清庙材。rén jiān dàn kàn zhǎng nián suì,bēi zhī yì shì qīng miào cái。
我闻阙里二千载,祝融横来复安在。wǒ wén quē lǐ èr qiān zài,zhù róng héng lái fù ān zài。
虞山七星亦近古,何处老翁更作主。yú shān qī xīng yì jìn gǔ,hé chù lǎo wēng gèng zuò zhǔ。
那得此桧还此堂,森然并矗公之乡。nà dé cǐ guì hái cǐ táng,sēn rán bìng chù gōng zhī xiāng。
道傍过者诧相指,千林乔木摧昂藏。dào bàng guò zhě chà xiāng zhǐ,qiān lín qiáo mù cuī áng cáng。
为公作歌重叹息,丈夫立身须正直。wèi gōng zuò gē zhòng tàn xī,zhàng fū lì shēn xū zhèng zhí。
君不见丘家堂前一老桧,扶持尚有神明力。jūn bù jiàn qiū jiā táng qián yī lǎo guì,fú chí shàng yǒu shén míng lì。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

古意

王世贞

歌罢齐纨扇,沉吟异代名。gē bà qí wán shàn,chén yín yì dài míng。
自怜长信帚,不是主恩轻。zì lián zhǎng xìn zhǒu,bù shì zhǔ ēn qīng。

碧云寺泉

王世贞

碧云长在天,碧泉长在山。bì yún zhǎng zài tiān,bì quán zhǎng zài shān。
谁怜卓锡后,宛转向人间。shuí lián zhuó xī hòu,wǎn zhuǎn xiàng rén jiān。

为僧题画

王世贞

别僧虎溪渡,扶藜踏微月。bié sēng hǔ xī dù,fú lí tà wēi yuè。
一笑春风来,林花偶然发。yī xiào chūn fēng lái,lín huā ǒu rán fā。

为僧题画

王世贞

玉梁界铁峡,迸作摩尼珠。yù liáng jiè tiě xiá,bèng zuò mó ní zhū。
不肯青山住,飞流遍五湖。bù kěn qīng shān zhù,fēi liú biàn wǔ hú。

为僧题画

王世贞

蜻蛉橛头船,自度还度汝。qīng líng jué tóu chuán,zì dù hái dù rǔ。
一夜曹溪风,吹散黄梅雨。yī yè cáo xī fēng,chuī sàn huáng méi yǔ。

为僧题画

王世贞

我是王弘之,得鱼亦不卖。wǒ shì wáng hóng zhī,dé yú yì bù mài。
新水上查头,纶竿竟何在。xīn shuǐ shàng chá tóu,lún gān jìng hé zài。

过于鳞郡斋分韵赋十二体得傍字

王世贞

腰间辘轳剑,错莫无精光。yāo jiān lù lú jiàn,cuò mò wú jīng guāng。
不是芙蓉浅,纯钩北斗傍。bù shì fú róng qiǎn,chún gōu běi dòu bàng。

塞上辞

王世贞

人言塞上老,不恨塞上老。rén yán sāi shàng lǎo,bù hèn sāi shàng lǎo。
但恨作别时,握手太草草。dàn hèn zuò bié shí,wò shǒu tài cǎo cǎo。

春日偶成

王世贞

丘壑殊无恙,春风故不赀。qiū hè shū wú yàng,chūn fēng gù bù zī。
冥搜徒自苦,处处是吾诗。míng sōu tú zì kǔ,chù chù shì wú shī。

二慕

王世贞

少小慕书生,书生良不易。shǎo xiǎo mù shū shēng,shū shēng liáng bù yì。
欲以径寸心,博他千古事。yù yǐ jìng cùn xīn,bó tā qiān gǔ shì。

二慕

王世贞

少小慕侠客,侠客良亦难。shǎo xiǎo mù xiá kè,xiá kè liáng yì nán。
宁将百岁掷,不使片言寒。níng jiāng bǎi suì zhì,bù shǐ piàn yán hán。

吴江舟中送子与一绝得溪字

王世贞

宝带桥头水,曾通罨画溪。bǎo dài qiáo tóu shuǐ,céng tōng yǎn huà xī。
只愁归路远,迟日未应西。zhǐ chóu guī lù yuǎn,chí rì wèi yīng xī。

又戏为周生代送得情字

王世贞

今朝送迁客,憔悴不胜情。jīn cháo sòng qiān kè,qiáo cuì bù shèng qíng。
莫怪愁看镜,蛾眉世总轻。mò guài chóu kàn jìng,é méi shì zǒng qīng。

偶题小园

王世贞

今宵高枕处,白石含青萝。jīn xiāo gāo zhěn chù,bái shí hán qīng luó。
人喧虽稍息,鸟声其奈何。rén xuān suī shāo xī,niǎo shēng qí nài hé。

偶题小园

王世贞

萝薜长自衣,桃梅犹未色。luó bì zhǎng zì yī,táo méi yóu wèi sè。
唯有东风来,悠然酒中得。wéi yǒu dōng fēng lái,yōu rán jiǔ zhōng dé。