古诗词

森桧堂歌

王世贞

结茆近城市,不闻车马声。jié máo jìn chéng shì,bù wén chē mǎ shēng。
一登丘公堂,恍然遗世情。yī dēng qiū gōng táng,huǎng rán yí shì qíng。
堂中何所见,金石一千卷。táng zhōng hé suǒ jiàn,jīn shí yī qiān juǎn。
堂前何所植,老桧参天三百尺。táng qián hé suǒ zhí,lǎo guì cān tiān sān bǎi chǐ。
根出太古垂青铜,霜皮剥凿金芙蓉。gēn chū tài gǔ chuí qīng tóng,shuāng pí bō záo jīn fú róng。
长空冥冥挂云雾,白日隐隐撑虬龙。zhǎng kōng míng míng guà yún wù,bái rì yǐn yǐn chēng qiú lóng。
秋阴障大暑,春色凌穷冬。qiū yīn zhàng dà shǔ,chūn sè líng qióng dōng。
秦皇若见之,泰山不得封。qín huáng ruò jiàn zhī,tài shān bù dé fēng。
罗盖团晴怪枝偃,少室嵩坛道非远。luó gài tuán qíng guài zhī yǎn,shǎo shì sōng tán dào fēi yuǎn。
树杪遥飞瑟瑟泉,望中高映层层巘。shù miǎo yáo fēi sè sè quán,wàng zhōng gāo yìng céng céng yǎn。
摩娑此桧公所栽,天与一气长崔嵬。mó suō cǐ guì gōng suǒ zāi,tiān yǔ yī qì zhǎng cuī wéi。
人间但看长年岁,卑枝亦是清庙材。rén jiān dàn kàn zhǎng nián suì,bēi zhī yì shì qīng miào cái。
我闻阙里二千载,祝融横来复安在。wǒ wén quē lǐ èr qiān zài,zhù róng héng lái fù ān zài。
虞山七星亦近古,何处老翁更作主。yú shān qī xīng yì jìn gǔ,hé chù lǎo wēng gèng zuò zhǔ。
那得此桧还此堂,森然并矗公之乡。nà dé cǐ guì hái cǐ táng,sēn rán bìng chù gōng zhī xiāng。
道傍过者诧相指,千林乔木摧昂藏。dào bàng guò zhě chà xiāng zhǐ,qiān lín qiáo mù cuī áng cáng。
为公作歌重叹息,丈夫立身须正直。wèi gōng zuò gē zhòng tàn xī,zhàng fū lì shēn xū zhèng zhí。
君不见丘家堂前一老桧,扶持尚有神明力。jūn bù jiàn qiū jiā táng qián yī lǎo guì,fú chí shàng yǒu shén míng lì。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

郭山人六绝句五岳真形图

王世贞

时携一觚酒,独向花间醉。shí xié yī gū jiǔ,dú xiàng huā jiān zuì。
不分汝南翁,春风自天地。bù fēn rǔ nán wēng,chūn fēng zì tiān dì。

应在明中大水后问之

王世贞

可怜赤城霞,酿作石梁水。kě lián chì chéng xiá,niàng zuò shí liáng shuǐ。
一郡垂欲鱼,卧龙犹未起。yī jùn chuí yù yú,wò lóng yóu wèi qǐ。

东明道中木冰甚

王世贞

浓霜中夜零,千林成雾凇。nóng shuāng zhōng yè líng,qiān lín chéng wù sōng。
却似江南时,梅花恼清梦。què shì jiāng nán shí,méi huā nǎo qīng mèng。

东明道中木冰甚

王世贞

鲛泪滴青天,万树珠相亚。jiāo lèi dī qīng tiān,wàn shù zhū xiāng yà。
惟应拙宦人,不作达官怕。wéi yīng zhuō huàn rén,bù zuò dá guān pà。

有感作

王世贞

世情令我出,世事令我归。shì qíng lìng wǒ chū,shì shì lìng wǒ guī。
出处不关我,安能论是非。chū chù bù guān wǒ,ān néng lùn shì fēi。

朔日邑送薪盈庭感而有赋

王世贞

匏系何烦惜,膏明也并烧。páo xì hé fán xī,gāo míng yě bìng shāo。
积时甘在下,炊后始知劳。jī shí gān zài xià,chuī hòu shǐ zhī láo。

朔日邑送薪盈庭感而有赋

王世贞

本是爨下材,叨君一分直。běn shì cuàn xià cái,dāo jūn yī fēn zhí。
不惜捐此身,为君佐鼎革。bù xī juān cǐ shēn,wèi jūn zuǒ dǐng gé。

朔日邑送薪盈庭感而有赋

王世贞

念汝焦头近,怜余束湿同。niàn rǔ jiāo tóu jìn,lián yú shù shī tóng。
不才岂梁栋,亦使秋山空。bù cái qǐ liáng dòng,yì shǐ qiū shān kōng。

朔日邑送薪盈庭感而有赋

王世贞

只爱樵歌好,那知有杀心。zhǐ ài qiáo gē hǎo,nà zhī yǒu shā xīn。
分无焦尾日,世自寡知音。fēn wú jiāo wěi rì,shì zì guǎ zhī yīn。

题寒潭图

王世贞

万木俱避荣,寒潭吐幽洁。wàn mù jù bì róng,hán tán tǔ yōu jié。
悠然见天根,群悴还成悦。yōu rán jiàn tiān gēn,qún cuì hái chéng yuè。

往返钱塘江戏为问答

王世贞

九月钱塘浪,无风也拍天。jiǔ yuè qián táng làng,wú fēng yě pāi tiān。
侬今渡江去,为复住江边。nóng jīn dù jiāng qù,wèi fù zhù jiāng biān。

往返钱塘江戏为问答

王世贞

朝指萧山驿,暮唤钱塘渡。cháo zhǐ xiāo shān yì,mù huàn qián táng dù。
侬身不属侬,却似商人妇。nóng shēn bù shǔ nóng,què shì shāng rén fù。

题杂画

王世贞

白云桥之上,流水桥之下。bái yún qiáo zhī shàng,liú shuǐ qiáo zhī xià。
策蹇不肯前,苍龙峡中挂。cè jiǎn bù kěn qián,cāng lóng xiá zhōng guà。

题杂画

王世贞

云作断续峰,烟为浓淡树。yún zuò duàn xù fēng,yān wèi nóng dàn shù。
借问此中人,宁知此中趣。jiè wèn cǐ zhōng rén,níng zhī cǐ zhōng qù。

题杂画

王世贞

山色犹未敛,蔼然斜阳赤。shān sè yóu wèi liǎn,ǎi rán xié yáng chì。
时有渔父来,不妨一争席。shí yǒu yú fù lái,bù fáng yī zhēng xí。