古诗词

送徐汝思郎中使蜀虑囚兼悉鄙志

王世贞

长安二月百花明,花间好鸟嘤其鸣。zhǎng ān èr yuè bǎi huā míng,huā jiān hǎo niǎo yīng qí míng。
骑马低回问所适,眼中何人一李生。qí mǎ dī huí wèn suǒ shì,yǎn zhōng hé rén yī lǐ shēng。
李生为予赋白雪,击节高歌唾壶缺。lǐ shēng wèi yǔ fù bái xuě,jī jié gāo gē tuò hú quē。
两心炯炯中自知,至赏岂得逢人说。liǎng xīn jiǒng jiǒng zhōng zì zhī,zhì shǎng qǐ dé féng rén shuō。
谁其之子清而扬,抚琴不弹弦意长。shuí qí zhī zi qīng ér yáng,fǔ qín bù dàn xián yì zhǎng。
高山流水偶自会,浮云落日那能忘。gāo shān liú shuǐ ǒu zì huì,fú yún luò rì nà néng wàng。
从此论诗更吾子,予也开襟荐兰芷。cóng cǐ lùn shī gèng wú zi,yǔ yě kāi jīn jiàn lán zhǐ。
沉钩溟渤红珊瑚,明月波光夜深起。chén gōu míng bó hóng shān hú,míng yuè bō guāng yè shēn qǐ。
文章陆沉世所贱,千年得失人不见。wén zhāng lù chén shì suǒ jiàn,qiān nián dé shī rén bù jiàn。
其若天涯生咫尺,陌头飞英乱飘霰。qí ruò tiān yá shēng zhǐ chǐ,mò tóu fēi yīng luàn piāo xiàn。
青丝鹔鹴桃叶马,徐卿持节称使者。qīng sī sù shuāng táo yè mǎ,xú qīng chí jié chēng shǐ zhě。
倾城冠盖走相送,众中无言泪盈把。qīng chéng guān gài zǒu xiāng sòng,zhòng zhōng wú yán lèi yíng bǎ。
汉天西尽有光辉,诏许推环国士知。hàn tiān xī jǐn yǒu guāng huī,zhào xǔ tuī huán guó shì zhī。
陇云马首三千折,栈道猿声十二时。lǒng yún mǎ shǒu sān qiān zhé,zhàn dào yuán shēng shí èr shí。
峨眉山深白日照,锦官溪冷东风吹。é méi shān shēn bái rì zhào,jǐn guān xī lěng dōng fēng chuī。
巴人诵檄输賨布,夷女迎船歌竹枝。bā rén sòng xí shū cóng bù,yí nǚ yíng chuán gē zhú zhī。
滟滪秋沉疾如矢,白帝江陵七百里。yàn yù qiū chén jí rú shǐ,bái dì jiāng líng qī bǎi lǐ。
锦袍嵬坐映江水,徐卿丈夫当尔尔,岂无故人王与李。jǐn páo wéi zuò yìng jiāng shuǐ,xú qīng zhàng fū dāng ěr ěr,qǐ wú gù rén wáng yǔ lǐ。
足迹凄凉金马门,烽烟慷慨铜驼里。zú jì qī liáng jīn mǎ mén,fēng yān kāng kǎi tóng tuó lǐ。
古人恒悲生别离,灞桥水东不复西。gǔ rén héng bēi shēng bié lí,bà qiáo shuǐ dōng bù fù xī。
朱颜鬒鬓有时易,蕙质兰芬应未携。zhū yán zhěn bìn yǒu shí yì,huì zhì lán fēn yīng wèi xié。
对君长揖藏吴钩,鸊鹈膏湿寒芒愁。duì jūn zhǎng yī cáng wú gōu,pì tí gāo shī hán máng chóu。
它日延津倘相遇,三星斗间银河流。tā rì yán jīn tǎng xiāng yù,sān xīng dòu jiān yín hé liú。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

赠别中表丈史鸿胪还吴

王世贞

少住为佳耳,亲朋尽岁孤。shǎo zhù wèi jiā ěr,qīn péng jǐn suì gū。
官厨饶脱粟,乡味有蒸壶。guān chú ráo tuō sù,xiāng wèi yǒu zhēng hú。
鲁酒能尝不,齐讴可听无。lǔ jiǔ néng cháng bù,qí ōu kě tīng wú。
自然留不得,秋兴满莼鲈。zì rán liú bù dé,qiū xīng mǎn chún lú。

寄顾圣少

王世贞

乾坤亦有意,纵汝向中原。qián kūn yì yǒu yì,zòng rǔ xiàng zhōng yuán。
只益新诗好,那扶游客尊。zhǐ yì xīn shī hǎo,nà fú yóu kè zūn。
拂衣缘躄者,垂涕过夷门。fú yī yuán bì zhě,chuí tì guò yí mén。
数尽人间事,能如知已恩。shù jǐn rén jiān shì,néng rú zhī yǐ ēn。

端午日长山署有怀

王世贞

孤城逢此日,还忆去年期。gū chéng féng cǐ rì,hái yì qù nián qī。
只自饶三韭,那能辨五丝。zhǐ zì ráo sān jiǔ,nà néng biàn wǔ sī。
欲眠须引卷,触热未呼卮。yù mián xū yǐn juǎn,chù rè wèi hū zhī。
醒醉元同意,寥寥识者谁。xǐng zuì yuán tóng yì,liáo liáo shí zhě shuí。

端午日长山署有怀

王世贞

昨岁还今日,追欢得似无。zuó suì hái jīn rì,zhuī huān dé shì wú。
儿偏爱蹋草,女亦解倾蒲。ér piān ài tà cǎo,nǚ yì jiě qīng pú。
倏忽浮生过,凄凉万事孤。shū hū fú shēng guò,qī liáng wàn shì gū。
掷他长命缕,不作系双珠。zhì tā zhǎng mìng lǚ,bù zuò xì shuāng zhū。

病卧东禅乞休未报殿卿相国驰骑相访书此为别

王世贞

拟作轻离别,如君来去何。nǐ zuò qīng lí bié,rú jūn lái qù hé。
诸天忽示态,初地欲生魔。zhū tiān hū shì tài,chū dì yù shēng mó。
白社风流少,青林月色多。bái shè fēng liú shǎo,qīng lín yuè sè duō。
留将烦恼意,回问病维摩。liú jiāng fán nǎo yì,huí wèn bìng wéi mó。

再别殿卿时余方有家难

王世贞

河流如易水,日夜荡秋旻。hé liú rú yì shuǐ,rì yè dàng qiū mín。
不作登车去,能无恋故人。bù zuò dēng chē qù,néng wú liàn gù rén。
霜仍飞六月,虹未入三秦。shuāng réng fēi liù yuè,hóng wèi rù sān qín。
一掬中原泪,难从握手论。yī jū zhōng yuán lèi,nán cóng wò shǒu lùn。

答于鳞立春日斋居对雪见怀

王世贞

春雪覆江干,江城春未阑。chūn xuě fù jiāng gàn,jiāng chéng chūn wèi lán。
泄云千雉合,迎日万花残。xiè yún qiān zhì hé,yíng rì wàn huā cán。
雁色悬秋曙,鸡声破梦寒。yàn sè xuán qiū shǔ,jī shēng pò mèng hán。
如闻郢中调,只为和人难。rú wén yǐng zhōng diào,zhǐ wèi hé rén nán。

雨泊昆成遣信要仲蔚

王世贞

三载抱寒影,兹辰聊出游。sān zài bào hán yǐng,zī chén liáo chū yóu。
春风澹疏雨,渺渺独行舟。chūn fēng dàn shū yǔ,miǎo miǎo dú xíng zhōu。
瞑色动城雉,炊烟散林鸠。míng sè dòng chéng zhì,chuī yān sàn lín jiū。
呼童洗茶碗,君解过侬否。hū tóng xǐ chá wǎn,jūn jiě guò nóng fǒu。

难后答和于鳞旧贻四首

王世贞

燕台一掬泪,归洒大江湄。yàn tái yī jū lèi,guī sǎ dà jiāng méi。
天地藏身小,风尘厌世迟。tiān dì cáng shēn xiǎo,fēng chén yàn shì chí。
生宁如李志,死敢傍要离。shēng níng rú lǐ zhì,sǐ gǎn bàng yào lí。
寒雨松楸夕,那堪读汝诗。hán yǔ sōng qiū xī,nà kān dú rǔ shī。

难后答和于鳞旧贻四首

王世贞

屈指人间世,名成岂偶然。qū zhǐ rén jiān shì,míng chéng qǐ ǒu rán。
中原方轨在,畏路拂衣偏。zhōng yuán fāng guǐ zài,wèi lù fú yī piān。
病色高千古,穷愁自一天。bìng sè gāo qiān gǔ,qióng chóu zì yī tiān。
可无沮溺耒,难并汶阳田。kě wú jǔ nì lěi,nán bìng wèn yáng tián。

难后答和于鳞旧贻四首

王世贞

偶诵招魂语,惊心往事多。ǒu sòng zhāo hún yǔ,jīng xīn wǎng shì duō。
蹉跎吾计失,憔悴此生过。cuō tuó wú jì shī,qiáo cuì cǐ shēng guò。
隐迹羞丛桂,诗章畏蓼莪。yǐn jì xiū cóng guì,shī zhāng wèi liǎo é。
湘江暮烟色,愁绝意如何。xiāng jiāng mù yān sè,chóu jué yì rú hé。

难后答和于鳞旧贻四首

王世贞

何限乾坤事,归来汝自酬。hé xiàn qián kūn shì,guī lái rǔ zì chóu。
振衣沧海月,摇笔岱云秋。zhèn yī cāng hǎi yuè,yáo bǐ dài yún qiū。
一字堪金石,孤城各斗牛。yī zì kān jīn shí,gū chéng gè dòu niú。
报书知健在,不必泪潜流。bào shū zhī jiàn zài,bù bì lèi qián liú。

余以幽忧久废吟咏至八月十二日夜忽梦于停云馆饯人北还得二句云中原垂鸟道久客自鹑衣寻改赋古体八句觉后悉记之不知其何说也

王世贞

留君日何短,别君日何长。liú jūn rì hé duǎn,bié jūn rì hé zhǎng。
中原鸟道路,游子鹑衣裳。zhōng yuán niǎo dào lù,yóu zi chún yī shang。
悲风夜骚屑,白云寒苍茫。bēi fēng yè sāo xiè,bái yún hán cāng máng。
尽此一杯酒,踟蹰空断肠。jǐn cǐ yī bēi jiǔ,chí chú kōng duàn cháng。

答于鳞慰哭子二首

王世贞

谢庭三秀草,此夕九秋霜。xiè tíng sān xiù cǎo,cǐ xī jiǔ qiū shuāng。
埋玉丼憔悴,探环竟杳茫。mái yù jǐng qiáo cuì,tàn huán jìng yǎo máng。
寸肠存屡折,孤客斗谁强。cùn cháng cún lǚ zhé,gū kè dòu shuí qiáng。
为语西河泪,情今未可忘。wèi yǔ xī hé lèi,qíng jīn wèi kě wàng。

答于鳞慰哭子二首

王世贞

拟作东门达,那堪复泫然。nǐ zuò dōng mén dá,nà kān fù xuàn rán。
壮惭儿女态,穷入故人怜。zhuàng cán ér nǚ tài,qióng rù gù rén lián。
岁月危看影,乾坤怯问年。suì yuè wēi kàn yǐng,qián kūn qiè wèn nián。
此身真瓠落,飘泊向谁边。cǐ shēn zhēn hù luò,piāo pō xiàng shuí biān。