古诗词

送徐汝思郎中使蜀虑囚兼悉鄙志

王世贞

长安二月百花明,花间好鸟嘤其鸣。zhǎng ān èr yuè bǎi huā míng,huā jiān hǎo niǎo yīng qí míng。
骑马低回问所适,眼中何人一李生。qí mǎ dī huí wèn suǒ shì,yǎn zhōng hé rén yī lǐ shēng。
李生为予赋白雪,击节高歌唾壶缺。lǐ shēng wèi yǔ fù bái xuě,jī jié gāo gē tuò hú quē。
两心炯炯中自知,至赏岂得逢人说。liǎng xīn jiǒng jiǒng zhōng zì zhī,zhì shǎng qǐ dé féng rén shuō。
谁其之子清而扬,抚琴不弹弦意长。shuí qí zhī zi qīng ér yáng,fǔ qín bù dàn xián yì zhǎng。
高山流水偶自会,浮云落日那能忘。gāo shān liú shuǐ ǒu zì huì,fú yún luò rì nà néng wàng。
从此论诗更吾子,予也开襟荐兰芷。cóng cǐ lùn shī gèng wú zi,yǔ yě kāi jīn jiàn lán zhǐ。
沉钩溟渤红珊瑚,明月波光夜深起。chén gōu míng bó hóng shān hú,míng yuè bō guāng yè shēn qǐ。
文章陆沉世所贱,千年得失人不见。wén zhāng lù chén shì suǒ jiàn,qiān nián dé shī rén bù jiàn。
其若天涯生咫尺,陌头飞英乱飘霰。qí ruò tiān yá shēng zhǐ chǐ,mò tóu fēi yīng luàn piāo xiàn。
青丝鹔鹴桃叶马,徐卿持节称使者。qīng sī sù shuāng táo yè mǎ,xú qīng chí jié chēng shǐ zhě。
倾城冠盖走相送,众中无言泪盈把。qīng chéng guān gài zǒu xiāng sòng,zhòng zhōng wú yán lèi yíng bǎ。
汉天西尽有光辉,诏许推环国士知。hàn tiān xī jǐn yǒu guāng huī,zhào xǔ tuī huán guó shì zhī。
陇云马首三千折,栈道猿声十二时。lǒng yún mǎ shǒu sān qiān zhé,zhàn dào yuán shēng shí èr shí。
峨眉山深白日照,锦官溪冷东风吹。é méi shān shēn bái rì zhào,jǐn guān xī lěng dōng fēng chuī。
巴人诵檄输賨布,夷女迎船歌竹枝。bā rén sòng xí shū cóng bù,yí nǚ yíng chuán gē zhú zhī。
滟滪秋沉疾如矢,白帝江陵七百里。yàn yù qiū chén jí rú shǐ,bái dì jiāng líng qī bǎi lǐ。
锦袍嵬坐映江水,徐卿丈夫当尔尔,岂无故人王与李。jǐn páo wéi zuò yìng jiāng shuǐ,xú qīng zhàng fū dāng ěr ěr,qǐ wú gù rén wáng yǔ lǐ。
足迹凄凉金马门,烽烟慷慨铜驼里。zú jì qī liáng jīn mǎ mén,fēng yān kāng kǎi tóng tuó lǐ。
古人恒悲生别离,灞桥水东不复西。gǔ rén héng bēi shēng bié lí,bà qiáo shuǐ dōng bù fù xī。
朱颜鬒鬓有时易,蕙质兰芬应未携。zhū yán zhěn bìn yǒu shí yì,huì zhì lán fēn yīng wèi xié。
对君长揖藏吴钩,鸊鹈膏湿寒芒愁。duì jūn zhǎng yī cáng wú gōu,pì tí gāo shī hán máng chóu。
它日延津倘相遇,三星斗间银河流。tā rì yán jīn tǎng xiāng yù,sān xīng dòu jiān yín hé liú。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

过莫公远草堂有作

王世贞

流水欲尽处,见君白云堂。liú shuǐ yù jǐn chù,jiàn jūn bái yún táng。
谁云四立壁,解有双修篁。shuí yún sì lì bì,jiě yǒu shuāng xiū huáng。
开卷动秋色,谈诗过夕阳。kāi juǎn dòng qiū sè,tán shī guò xī yáng。
出门一长啸,迥尔高天苍。chū mén yī zhǎng xiào,jiǒng ěr gāo tiān cāng。

题沈道士竹洲馆

王世贞

道人沧洲馆,拥径千琅玕。dào rén cāng zhōu guǎn,yōng jìng qiān láng gān。
竟日碧云合,有时明月残。jìng rì bì yún hé,yǒu shí míng yuè cán。
玄心澹相映,秀色净堪餐。xuán xīn dàn xiāng yìng,xiù sè jìng kān cān。
忽忆青莲句,秋声万古寒。hū yì qīng lián jù,qiū shēng wàn gǔ hán。

徐子与解郡过吴门司淳父辈出视分韵得弹字

王世贞

白发归人问,青山傲吏看。bái fā guī rén wèn,qīng shān ào lì kàn。
簪从今日盍,冠复几时弹。zān cóng jīn rì hé,guān fù jǐ shí dàn。
海内诗仍在,吾徒酒自宽。hǎi nèi shī réng zài,wú tú jiǔ zì kuān。
浮家苕霅里,来往莫辞难。fú jiā sháo zhà lǐ,lái wǎng mò cí nán。

过邵元化饮不醉戏作

王世贞

田父过能数,书生具颇艰。tián fù guò néng shù,shū shēng jù pǒ jiān。
大都鲑菜美,遮莫酒杯悭。dà dōu guī cài měi,zhē mò jiǔ bēi qiān。
鼓腹松风外,科头树影间。gǔ fù sōng fēng wài,kē tóu shù yǐng jiān。
近知醒亦好,归步不蹒跚。jìn zhī xǐng yì hǎo,guī bù bù pán shān。

寄泉守周先生

王世贞

为得闽中耗,愀然几废耕。wèi dé mǐn zhōng hào,qiǎo rán jǐ fèi gēng。
有家俱中虏,无地不寻兵。yǒu jiā jù zhōng lǔ,wú dì bù xún bīng。
此际干城在,应专保障名。cǐ jì gàn chéng zài,yīng zhuān bǎo zhàng míng。
寄言麟阁上,早晚着书生。jì yán lín gé shàng,zǎo wǎn zhe shū shēng。

题林布政墓志后为其孙司训请

王世贞

残编未忍读,为忆泰陵时。cán biān wèi rěn dú,wèi yì tài líng shí。
绩是中兴纪,文如有道碑。jì shì zhōng xīng jì,wén rú yǒu dào bēi。
已看埋玉树,还复长兰枝。yǐ kàn mái yù shù,hái fù zhǎng lán zhī。
大有棠阴在,王孙知不知。dà yǒu táng yīn zài,wáng sūn zhī bù zhī。

幼于见过分韵

王世贞

小径苔从破,清尊雨乍过。xiǎo jìng tái cóng pò,qīng zūn yǔ zhà guò。
亦知高枕是,其奈故人何。yì zhī gāo zhěn shì,qí nài gù rén hé。
懒但安吾有,狂今较孰多。lǎn dàn ān wú yǒu,kuáng jīn jiào shú duō。
近耽贫贱理,慎莫厌松萝。jìn dān pín jiàn lǐ,shèn mò yàn sōng luó。

幼于见过分韵

王世贞

踟蹰酒不醉,起见明星阑。chí chú jiǔ bù zuì,qǐ jiàn míng xīng lán。
片语数相苦,千秋敢独安。piàn yǔ shù xiāng kǔ,qiān qiū gǎn dú ān。
青山蜡屐在,白雪高斋寒。qīng shān là jī zài,bái xuě gāo zhāi hán。
傲岂吾曹意,时名君自看。ào qǐ wú cáo yì,shí míng jūn zì kàn。

长兴诸友生送别道上即事

王世贞

今朝霅川路,且作武陵看。jīn cháo zhà chuān lù,qiě zuò wǔ líng kàn。
萝色分樵斧,萍阴入钓竿。luó sè fēn qiáo fǔ,píng yīn rù diào gān。
水怜衣带近,山忆画图宽。shuǐ lián yī dài jìn,shān yì huà tú kuān。
剧有浮家兴,离觞莫厌残。jù yǒu fú jiā xīng,lí shāng mò yàn cán。

夏日饮煦上人房

王世贞

野人无一事,爱尔云床眠。yě rén wú yī shì,ài ěr yún chuáng mián。
缓带松风集,开樽江月悬。huǎn dài sōng fēng jí,kāi zūn jiāng yuè xuán。
僧仍解中圣,客亦喜逃禅。sēng réng jiě zhōng shèng,kè yì xǐ táo chán。
欲问西来意,难从醒者传。yù wèn xī lái yì,nán cóng xǐng zhě chuán。

夏日饮煦上人房

王世贞

藜杖欲何适,清溪扶兴长。lí zhàng yù hé shì,qīng xī fú xīng zhǎng。
煦公茅屋底,时有松醪香。xù gōng máo wū dǐ,shí yǒu sōng láo xiāng。
青菜久成甲,红莲初离房。qīng cài jiǔ chéng jiǎ,hóng lián chū lí fáng。
谓予餐禅悦,此味讵能忘。wèi yǔ cān chán yuè,cǐ wèi jù néng wàng。

义士李国卿归骨长山哭以送之

王世贞

生死衔恩在,间关病骨遥。shēng sǐ xián ēn zài,jiān guān bìng gǔ yáo。
刀头空自卜,匕首为谁骄。dāo tóu kōng zì bo,bǐ shǒu wèi shuí jiāo。
风色田横馆,寒云豫让桥。fēng sè tián héng guǎn,hán yún yù ràng qiáo。
岂无心一寸,魂断竟难招。qǐ wú xīn yī cùn,hún duàn jìng nán zhāo。

刘佥宪罢官

王世贞

偶一闻朝事,君今又乞身。ǒu yī wén cháo shì,jūn jīn yòu qǐ shēn。
世情工射影,吾道合垂纶。shì qíng gōng shè yǐng,wú dào hé chuí lún。
岁月终何事,江湖渐有人。suì yuè zhōng hé shì,jiāng hú jiàn yǒu rén。
素衣知尚在,不染洛阳尘。sù yī zhī shàng zài,bù rǎn luò yáng chén。

戏赠导引者吴生

王世贞

池涌青莲坐,天垂白玉棺。chí yǒng qīng lián zuò,tiān chuí bái yù guān。
暂留为说法,欲去亦无难。zàn liú wèi shuō fǎ,yù qù yì wú nán。
尔今习熊鸟,便欲唤鹓鸾。ěr jīn xí xióng niǎo,biàn yù huàn yuān luán。
三尺齐门铗,将从紫府弹。sān chǐ qí mén jiá,jiāng cóng zǐ fǔ dàn。

包子以参军集见遗有答

王世贞

忽展参军集,殊兼鲍照长。hū zhǎn cān jūn jí,shū jiān bào zhào zhǎng。
篇章自吴越,今古共齐梁。piān zhāng zì wú yuè,jīn gǔ gòng qí liáng。
才岂人间尽,名容我辈狂。cái qǐ rén jiān jǐn,míng róng wǒ bèi kuáng。
归来亦有作,不拟唤柴桑。guī lái yì yǒu zuò,bù nǐ huàn chái sāng。