古诗词

高克明溪山雪霁图歌

王世贞

丹青笔长意苦短,帝遣营丘写清远。dān qīng bǐ zhǎng yì kǔ duǎn,dì qiǎn yíng qiū xiě qīng yuǎn。
范宽老死克明在,与乞天公旧时腕。fàn kuān lǎo sǐ kè míng zài,yǔ qǐ tiān gōng jiù shí wàn。
三绝亲教圣人赞,七尺不吓侏儒饭。sān jué qīn jiào shèng rén zàn,qī chǐ bù xià zhū rú fàn。
玉堂供奉寒葳蕤,瑶花片片堕瑶池。yù táng gōng fèng hán wēi ruí,yáo huā piàn piàn duò yáo chí。
朝回小阁昼拄笏,却忆溪山初霁时。cháo huí xiǎo gé zhòu zhǔ hù,què yì xī shān chū jì shí。
羲和鞭轮逐滕六,飘瞥嵯峨压茅屋。xī hé biān lún zhú téng liù,piāo piē cuó é yā máo wū。
摆脱千枝万枝白,洗出三峰五峰绿。bǎi tuō qiān zhī wàn zhī bái,xǐ chū sān fēng wǔ fēng lǜ。
阴崖犹冒太古絮,阳壑争倾片时玉。yīn yá yóu mào tài gǔ xù,yáng hè zhēng qīng piàn shí yù。
枯槎顶秃瘦骨愁,小艇不蔽风飕飗。kū chá dǐng tū shòu gǔ chóu,xiǎo tǐng bù bì fēng sōu liú。
长年袖手唤不起,疑是兴阑王子猷。zhǎng nián xiù shǒu huàn bù qǐ,yí shì xīng lán wáng zi yóu。
狐帽蒙头看山坐,榾柮煨垆酒权大。hú mào méng tóu kàn shān zuò,gǔ duò wēi lú jiǔ quán dà。
纵无灞陵驴背诗,肯作长安被中饿。zòng wú bà líng lǘ bèi shī,kěn zuò zhǎng ān bèi zhōng è。
乾坤舄奕扬清辉,万象贾勇精神飞。qián kūn xì yì yáng qīng huī,wàn xiàng jiǎ yǒng jīng shén fēi。
兴来毛颖纵横出,一点一缀皆天机。xīng lái máo yǐng zòng héng chū,yī diǎn yī zhuì jiē tiān jī。
欲知真宰愁绝处,此翁盘礴初解衣。yù zhī zhēn zǎi chóu jué chù,cǐ wēng pán bó chū jiě yī。
吾家爱弟饶画癖,购得图看三叹息。wú jiā ài dì ráo huà pǐ,gòu dé tú kàn sān tàn xī。
毋论骨格超马夏,胜代何人办焦墨。wú lùn gǔ gé chāo mǎ xià,shèng dài hé rén bàn jiāo mò。
虚堂把玩六月寒,指端秀色来眉端。xū táng bǎ wán liù yuè hán,zhǐ duān xiù sè lái méi duān。
便欲移家此中住,遍踏琼瑶天地残。biàn yù yí jiā cǐ zhōng zhù,biàn tà qióng yáo tiān dì cán。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

西山道起苍兔草中逐之不得

王世贞

马头苍兔剪春风,一线光腾杳霭中。mǎ tóu cāng tù jiǎn chūn fēng,yī xiàn guāng téng yǎo ǎi zhōng。
落日平原青草色,不知鹰隼为谁雄。luò rì píng yuán qīng cǎo sè,bù zhī yīng sǔn wèi shuí xióng。

上已与赵宪副郊游赵取小妇由关中适至口占戏之

王世贞

秦中好女胜罗敷,翡翠为裳香作车。qín zhōng hǎo nǚ shèng luó fū,fěi cuì wèi shang xiāng zuò chē。
不用相逢问夫婿,东方千骑上头居。bù yòng xiāng féng wèn fū xù,dōng fāng qiān qí shàng tóu jū。

上已与赵宪副郊游赵取小妇由关中适至口占戏之

王世贞

千金西去买娉婷,万树梨花敛色迎。qiān jīn xī qù mǎi pīng tíng,wàn shù lí huā liǎn sè yíng。
闻道燕京夸祓禊,让君先赋丽人行。wén dào yàn jīng kuā fú xì,ràng jūn xiān fù lì rén xíng。

卢龙署中有寄

王世贞

山城小雨鹧鸪啼,杨柳辞寒绿正齐。shān chéng xiǎo yǔ zhè gū tí,yáng liǔ cí hán lǜ zhèng qí。
我梦春闺独不见,怕乘云雨问辽西。wǒ mèng chūn guī dú bù jiàn,pà chéng yún yǔ wèn liáo xī。

饮欧阳镇朔即事有赠

王世贞

琵琶曲按古凉州,急管清尊玳瑁愁。pí pá qū àn gǔ liáng zhōu,jí guǎn qīng zūn dài mào chóu。
劝尔军中高太白,秋来应挂郅支头。quàn ěr jūn zhōng gāo tài bái,qiū lái yīng guà zhì zhī tóu。

饮欧阳镇朔即事有赠

王世贞

旌旗春偃白龙堆,教客休停鹦鹉杯。jīng qí chūn yǎn bái lóng duī,jiào kè xiū tíng yīng wǔ bēi。
歌舞未残飞骑出,月中生缚左贤来。gē wǔ wèi cán fēi qí chū,yuè zhōng shēng fù zuǒ xián lái。

饮欧阳镇朔即事有赠

王世贞

欲从铃阁借前筹,姑衍条支一剑收。yù cóng líng gé jiè qián chóu,gū yǎn tiáo zhī yī jiàn shōu。
尔自虎头飞食肉,不教猿臂羡封侯。ěr zì hǔ tóu fēi shí ròu,bù jiào yuán bì xiàn fēng hóu。

饮欧阳镇朔即事有赠

王世贞

曼缨白马下双雕,降敌辕门气不骄。màn yīng bái mǎ xià shuāng diāo,jiàng dí yuán mén qì bù jiāo。
为问浑邪能骑射,可如新帅霍嫖姚。wèi wèn hún xié néng qí shè,kě rú xīn shuài huò piáo yáo。

过于鳞郡斋分赋十二体

王世贞

千峰西北拥岧峣,立马寒云豫让桥。qiān fēng xī běi yōng tiáo yáo,lì mǎ hán yún yù ràng qiáo。
俱道挂冠同指掌,不知山色为谁骄。jù dào guà guān tóng zhǐ zhǎng,bù zhī shān sè wèi shuí jiāo。

过怀来罗将军驻兵因赠二绝

王世贞

碧山无限锁龙堆,羌笛胡笳汉使哀。bì shān wú xiàn suǒ lóng duī,qiāng dí hú jiā hàn shǐ āi。
日暮春风鸣白羽,知君突骑射雕回。rì mù chūn fēng míng bái yǔ,zhī jūn tū qí shè diāo huí。

过怀来罗将军驻兵因赠二绝

王世贞

将军按甲古妫川,万马骄嘶苜蓿天。jiāng jūn àn jiǎ gǔ guī chuān,wàn mǎ jiāo sī mù xu tiān。
但使王庭能绝幕,未劳车骑勒燕然。dàn shǐ wáng tíng néng jué mù,wèi láo chē qí lēi yàn rán。

寄紫荆龚都督二绝

王世贞

牙旗高拥黑云间,匣里并刀龙雀环。yá qí gāo yōng hēi yún jiān,xiá lǐ bìng dāo lóng què huán。
夜夜胡笳吹落月,秋声不敢近燕山。yè yè hú jiā chuī luò yuè,qiū shēng bù gǎn jìn yàn shān。

寄紫荆龚都督二绝

王世贞

关头画角锁残霜,十万奇兵易水傍。guān tóu huà jiǎo suǒ cán shuāng,shí wàn qí bīng yì shuǐ bàng。
却恨单于穿塞去,不教飞将取金章。què hèn dān yú chuān sāi qù,bù jiào fēi jiāng qǔ jīn zhāng。

卫河夜泛

王世贞

卫河秋望接天回,大艑高帆拥月来。wèi hé qiū wàng jiē tiān huí,dà biàn gāo fān yōng yuè lái。
为问乘槎诸汉使,几人元是谪仙才。wèi wèn chéng chá zhū hàn shǐ,jǐ rén yuán shì zhé xiān cái。

卫河夜泛

王世贞

白波如练掣长空,上下银河一色通。bái bō rú liàn chè zhǎng kōng,shàng xià yín hé yī sè tōng。
歌罢朝来新乐府,满天寒色起丹枫。gē bà cháo lái xīn lè fǔ,mǎn tiān hán sè qǐ dān fēng。