古诗词

秣陵行

陶益

秣陵自昔称豪华,五侯七贵万人家。mò líng zì xī chēng háo huá,wǔ hóu qī guì wàn rén jiā。
通衢鳞集陈珠玉,纷纷游骑尽堪夸。tōng qú lín jí chén zhū yù,fēn fēn yóu qí jǐn kān kuā。
红粉楼头明媚色,偷眼凭阑娇无力。hóng fěn lóu tóu míng mèi sè,tōu yǎn píng lán jiāo wú lì。
清歌妙舞艳阳天,玳席琼筵欢无极。qīng gē miào wǔ yàn yáng tiān,dài xí qióng yán huān wú jí。
朱帘绣幕攒晴烟,银树瑶林花争妍。zhū lián xiù mù zǎn qíng yān,yín shù yáo lín huā zhēng yán。
拾翠涂黄日将午,金鸭香销春可怜。shí cuì tú huáng rì jiāng wǔ,jīn yā xiāng xiāo chūn kě lián。
燕子飞飞解秦苑,桃花片片笑刘阮。yàn zi fēi fēi jiě qín yuàn,táo huā piàn piàn xiào liú ruǎn。
时闻萧寺礼钟声,恍惚歈吟亦经卷。shí wén xiāo sì lǐ zhōng shēng,huǎng hū yú yín yì jīng juǎn。
幽轧移舟上新河,平市三山路转多。yōu yà yí zhōu shàng xīn hé,píng shì sān shān lù zhuǎn duō。
呼朋挈榼背驴去,流莺声滑薰风和。hū péng qiè kē bèi lǘ qù,liú yīng shēng huá xūn fēng hé。
我生性僻好奇古,牛首鸡鸣偏欲睹。wǒ shēng xìng pì hǎo qí gǔ,niú shǒu jī míng piān yù dǔ。
凌虚一望扬子江,鱼龙变化鼋鼍舞。líng xū yī wàng yáng zi jiāng,yú lóng biàn huà yuán tuó wǔ。
振衣回来向柳滨,柳滨蛾眉装束新。zhèn yī huí lái xiàng liǔ bīn,liǔ bīn é méi zhuāng shù xīn。
翠袖红裙拖白练,三三两两动香尘。cuì xiù hóng qún tuō bái liàn,sān sān liǎng liǎng dòng xiāng chén。
自言儿家好门户,夫婿前年作大贾。zì yán ér jiā hǎo mén hù,fū xù qián nián zuò dà jiǎ。
大贾射利久未归,口脂面药皆黄土。dà jiǎ shè lì jiǔ wèi guī,kǒu zhī miàn yào jiē huáng tǔ。
仙郎仙郎何处来,如曾相识无相猜。xiān láng xiān láng hé chù lái,rú céng xiāng shí wú xiāng cāi。
恐是十洲三岛客,翻疑泛海济川才。kǒng shì shí zhōu sān dǎo kè,fān yí fàn hǎi jì chuān cái。
世间争说奇男子,鞭霆逐电走千里。shì jiān zhēng shuō qí nán zi,biān tíng zhú diàn zǒu qiān lǐ。
骞翮远翥辞故乡,慷慨悲歌燕赵里。qiān hé yuǎn zhù cí gù xiāng,kāng kǎi bēi gē yàn zhào lǐ。
嗟我闻之不能声,千愁万恨难为情。jiē wǒ wén zhī bù néng shēng,qiān chóu wàn hèn nán wèi qíng。
只今感尔重离别,何况春风万里程。zhǐ jīn gǎn ěr zhòng lí bié,hé kuàng chūn fēng wàn lǐ chéng。
因思庄家有至乐,酒熟稻香坐田角。yīn sī zhuāng jiā yǒu zhì lè,jiǔ shú dào xiāng zuò tián jiǎo。
生平少读几行书,蚤眠晏起随意觉。shēng píng shǎo dú jǐ xíng shū,zǎo mián yàn qǐ suí yì jué。
因此回头语深闺,女儿莫作贾人妻。yīn cǐ huí tóu yǔ shēn guī,nǚ ér mò zuò jiǎ rén qī。
更推一语自相嘱,男儿莫与贾人齐。gèng tuī yī yǔ zì xiāng zhǔ,nán ér mò yǔ jiǎ rén qí。
富贵荣华何足道,古言在家贫亦好。fù guì róng huá hé zú dào,gǔ yán zài jiā pín yì hǎo。
囊琴笼鹤赋归与,笑杀王孙怨芳草。náng qín lóng hè fù guī yǔ,xiào shā wáng sūn yuàn fāng cǎo。

陶益

陶益,字允谦,号练江居士、江门迂客。其祖本为郁林人,附籍新会。明世宗嘉靖三十五年(一五五六)以明经授江西永新训导。读书博学强记,精易通理。尝日集诸生,讲白沙之学于明伦堂;又构樾墩书屋,读书其中。抚按交荐,以目疾辞归,年八十卒。著有《练江子樾墩集》。清顾嗣协《冈州遗稿》卷五、清温汝能《粤东诗海》卷二一有传。 陶益的作品>>

猜您喜欢

拟古别离二首

陶益

萧萧芦叶黄,良人戍朔方。xiāo xiāo lú yè huáng,liáng rén shù shuò fāng。
冉冉岁云暮,四野肃寒螀。rǎn rǎn suì yún mù,sì yě sù hán jiāng。
褰帏露新月,拥褐有微霜。qiān wéi lù xīn yuè,yōng hè yǒu wēi shuāng。
感此竟不寐,信是可怜伤。gǎn cǐ jìng bù mèi,xìn shì kě lián shāng。
星言望天末,晓出问河梁。xīng yán wàng tiān mò,xiǎo chū wèn hé liáng。
折柳差犹在,歧路靡或忘。zhé liǔ chà yóu zài,qí lù mí huò wàng。
何日胡尘灭,凤兮归故乡。hé rì hú chén miè,fèng xī guī gù xiāng。

拟古别离二首

陶益

风生战马鸣,貂裘冷如铁。fēng shēng zhàn mǎ míng,diāo qiú lěng rú tiě。
天子重边陲,壮士轻离别。tiān zi zhòng biān chuí,zhuàng shì qīng lí bié。
挥剑战秦城,据鞍持汉节。huī jiàn zhàn qín chéng,jù ān chí hàn jié。
日月忽已除,江山消积雪。rì yuè hū yǐ chú,jiāng shān xiāo jī xuě。
梅花不堪折,闺中怀更切。méi huā bù kān zhé,guī zhōng huái gèng qiè。
占毕写柔情,一行一哽咽。zhàn bì xiě róu qíng,yī xíng yī gěng yàn。
愿得大刀头,于焉袪郁结。yuàn dé dà dāo tóu,yú yān qū yù jié。

银海钓台为赵君赋

陶益

坐对澄江静,垂纶自觞咏。zuò duì chéng jiāng jìng,chuí lún zì shāng yǒng。
凉风吹白波,菰蒲相掩映。liáng fēng chuī bái bō,gū pú xiāng yǎn yìng。
高士不用名,眷言迹当迸。gāo shì bù yòng míng,juàn yán jì dāng bèng。

鸡鸣歌对宾御作

陶益

汝南晨鸡叫残月,连城刁斗声已没。rǔ nán chén jī jiào cán yuè,lián chéng diāo dòu shēng yǐ méi。
千门万户逐关开,秣马膏车临路歇。qiān mén wàn hù zhú guān kāi,mò mǎ gāo chē lín lù xiē。
主人但知留为好,仆夫勿谓行当早。zhǔ rén dàn zhī liú wèi hǎo,pū fū wù wèi xíng dāng zǎo。

鹦鹉辞

陶益

身如杨白花,相去落人家。shēn rú yáng bái huā,xiāng qù luò rén jiā。
心似海断石,由来那改易。xīn shì hǎi duàn shí,yóu lái nà gǎi yì。

命子篇戏呈岳丈张太守

陶益

明我曾祖,谥忠烈臣。míng wǒ céng zǔ,shì zhōng liè chén。
飞霜两浙,祀典彬彬。fēi shuāng liǎng zhè,sì diǎn bīn bīn。
至于大父,藩臬时陈。zhì yú dà fù,fān niè shí chén。
以劳定国,庙食维新。yǐ láo dìng guó,miào shí wéi xīn。
及尔斯祖,绪缵孝纯。jí ěr sī zǔ,xù zuǎn xiào chún。
簪缨世业,创自其身。zān yīng shì yè,chuàng zì qí shēn。
嗟予寡昧,博褐綦巾。jiē yǔ guǎ mèi,bó hè qí jīn。
亦既抱子,闻道未真。yì jì bào zi,wén dào wèi zhēn。
命名期尔,令德显亲。mìng míng qī ěr,lìng dé xiǎn qīn。
尔其勉之,庶几能人。ěr qí miǎn zhī,shù jǐ néng rén。

所思

陶益

有台可登,有酒可增。yǒu tái kě dēng,yǒu jiǔ kě zēng。
云胡不乐,远我良朋。yún hú bù lè,yuǎn wǒ liáng péng。

夏日闲居四首

陶益

城居巷僻人静,池塘日午荷香。chéng jū xiàng pì rén jìng,chí táng rì wǔ hé xiāng。
出逢官吏不识,归与鹭鸥相忘。chū féng guān lì bù shí,guī yǔ lù ōu xiāng wàng。

夏日闲居四首

陶益

落落与人难合,寥寥在世无闻。luò luò yǔ rén nán hé,liáo liáo zài shì wú wén。
樽虚奇字休问,昼永名香自焚。zūn xū qí zì xiū wèn,zhòu yǒng míng xiāng zì fén。

夏日闲居四首

陶益

一林荔子将熟,并蒂莲花已成。yī lín lì zi jiāng shú,bìng dì lián huā yǐ chéng。
游赏愧无高士,诗篇徒有时名。yóu shǎng kuì wú gāo shì,shī piān tú yǒu shí míng。

夏日闲居四首

陶益

白酒初酣客散,黄鹂缓啭心闲。bái jiǔ chū hān kè sàn,huáng lí huǎn zhuàn xīn xián。
卖卜已辞朝市,藏书今喜名山。mài bo yǐ cí cháo shì,cáng shū jīn xǐ míng shān。