古诗词

玉楼春·廿四,仍同云姜、纫兰、素安、金夫人、徐夫人过枣花寺看牡丹,因前日风雨、花已零落殆尽。

顾太清

扶头雾雨催春尽。fú tóu wù yǔ cuī chūn jǐn。
十日旧游花尚嫩。shí rì jiù yóu huā shàng nèn。
东风一夜损芳菲,满地落红深几寸。dōng fēng yī yè sǔn fāng fēi,mǎn dì luò hóng shēn jǐ cùn。
风前弱絮吹成阵。fēng qián ruò xù chuī chéng zhèn。
栏外绿阴经雨润。lán wài lǜ yīn jīng yǔ rùn。
回头一笑嘱花王,来岁花开仍过问。huí tóu yī xiào zhǔ huā wáng,lái suì huā kāi réng guò wèn。
顾太清

顾太清

顾太清(1799-1876),名春,字梅仙。原姓西林觉罗氏,满洲镶蓝旗人。嫁为贝勒奕绘的侧福晋。她为现代文学界公认为“清代第一女词人”。晚年以道号“云槎外史”之名著作小说《红楼梦影》,成为中国小说史上第一位女性小说家。其文采见识,非同凡响,因而八旗论词,有“男中成容若(纳兰性德),女中太清春(顾太清)”之语[1] 。顾太清不仅才华绝世,而且生得清秀,身量适中,温婉贤淑。令奕绘钟情十分。虽为侧福晋一生却诞育了四子三女,其中几位儿子都有很大作为。 顾太清的作品>>

猜您喜欢

定风波·雨中海棠

顾太清

晓起庭除遍落花。xiǎo qǐ tíng chú biàn luò huā。
乱红和雨受风斜。luàn hóng hé yǔ shòu fēng xié。
惟许荼蘼同一梦。wéi xǔ tú mí tóng yī mèng。
寒重。hán zhòng。
飘零残粉卸韶华。piāo líng cán fěn xiè sháo huá。
满树轻阴垂绿绶。mǎn shù qīng yīn chuí lǜ shòu。
剩有。shèng yǒu。
翩翩碎影护檐牙。piān piān suì yǐng hù yán yá。
切莫东风尽吹落。qiè mò dōng fēng jǐn chuī luò。
斟酌。zhēn zhuó。
枝头红萼暂留些。zhī tóu hóng è zàn liú xiē。

江城子·落花

顾太清

花开花落一年中。huā kāi huā luò yī nián zhōng。
惜残红,怨东风。xī cán hóng,yuàn dōng fēng。
恼煞纷纷如雪扑帘栊。nǎo shā fēn fēn rú xuě pū lián lóng。
坐对飞花花事了,春又去,太匆匆。zuò duì fēi huā huā shì le,chūn yòu qù,tài cōng cōng。
惜花有恨与谁同。xī huā yǒu hèn yǔ shuí tóng。
晓妆慵。xiǎo zhuāng yōng。
忒愁侬。tè chóu nóng。
燕子来时红雨已蒙蒙。yàn zi lái shí hóng yǔ yǐ méng méng。
尽有春愁衔不去,无端底,是游蜂。jǐn yǒu chūn chóu xián bù qù,wú duān dǐ,shì yóu fēng。

春去也飞絮

顾太清

春去也,点点舞杨花。chūn qù yě,diǎn diǎn wǔ yáng huā。
落溷沾茵无定准,任教风送到天涯。luò hùn zhān yīn wú dìng zhǔn,rèn jiào fēng sòng dào tiān yá。
惆怅送年华。chóu chàng sòng nián huá。

雪夜渔舟题励宗万雪渡图

顾太清

朔风紧。shuò fēng jǐn。
催雪满群山,六花成阵。cuī xuě mǎn qún shān,liù huā chéng zhèn。
水面凝烟,芦稍戛玉,败叶乱随风陨。shuǐ miàn níng yān,lú shāo jiá yù,bài yè luàn suí fēng yǔn。
溪山妆粉。xī shān zhuāng fěn。
掩映出、短篱疏影。yǎn yìng chū duǎn lí shū yǐng。
树鸦惊起,弥漫村舍,板桥难认。shù yā jīng qǐ,mí màn cūn shě,bǎn qiáo nán rèn。
冻云飞不尽。dòng yún fēi bù jǐn。
望长空一色,水天深隐。wàng zhǎng kōng yī sè,shuǐ tiān shēn yǐn。
唤渡纷纷,披蓑戴笠,银海冷光生晕。huàn dù fēn fēn,pī suō dài lì,yín hǎi lěng guāng shēng yūn。
去程远近。qù chéng yuǎn jìn。
好趁取、晚来风顺。hǎo chèn qǔ wǎn lái fēng shùn。
兰桡桂桨,空明击溯,画图诗境。lán ráo guì jiǎng,kōng míng jī sù,huà tú shī jìng。

并蒂芙蓉题蒋南沙相国画并蒂莲花

顾太清

水净风疏,照碧天倒影,花间无暑。shuǐ jìng fēng shū,zhào bì tiān dào yǐng,huā jiān wú shǔ。
清露洗红妆,爱金蕊交错。qīng lù xǐ hóng zhuāng,ài jīn ruǐ jiāo cuò。
同心并头两朵,洛浦凌波笑相与。tóng xīn bìng tóu liǎng duǒ,luò pǔ líng bō xiào xiāng yǔ。
结成伴侣,惜双双、占断风流娇妩。jié chéng bàn lǚ,xī shuāng shuāng zhàn duàn fēng liú jiāo wǔ。
渺渺曲塘落日,问何来小鸟,双栖双伫。miǎo miǎo qū táng luò rì,wèn hé lái xiǎo niǎo,shuāng qī shuāng zhù。
不肯画鸳鸯,怕花里耽误。bù kěn huà yuān yāng,pà huā lǐ dān wù。
莲花自然洁净,那管根芽淤泥污。lián huā zì rán jié jìng,nà guǎn gēn yá yū ní wū。
这般态度。zhè bān tài dù。
愿生生、总开一处。yuàn shēng shēng zǒng kāi yī chù。

丑奴儿

顾太清

虚心直节裁为桶,野卉奇葩。xū xīn zhí jié cái wèi tǒng,yě huì qí pā。
排比杈枒。pái bǐ chā yā。
离合神光灿若霞。lí hé shén guāng càn ruò xiá。
铜觚玉盎何须论,青绿交加。tóng gū yù àng hé xū lùn,qīng lǜ jiāo jiā。
缕篆雕花。lǚ zhuàn diāo huā。
长短随心不及他。zhǎng duǎn suí xīn bù jí tā。

金缕曲·戏述懒

顾太清

晓起临妆懒。xiǎo qǐ lín zhuāng lǎn。
觉年来、闲身多病,神思苦短。jué nián lái xián shēn duō bìng,shén sī kǔ duǎn。
谁耐宫鬟梳浮渲,管甚胭脂浓淡。shuí nài gōng huán shū fú xuàn,guǎn shén yān zhī nóng dàn。
更谁问、画眉深浅。gèng shuí wèn huà méi shēn qiǎn。
辜负描花新样好,度金针、怕引丝丝线。gū fù miáo huā xīn yàng hǎo,dù jīn zhēn pà yǐn sī sī xiàn。
蔷薇露,不须盥。qiáng wēi lù,bù xū guàn。
研池积水生苔藓。yán chí jī shuǐ shēng tái xiǎn。
任窗前、花花叶叶,随风飘卷。rèn chuāng qián huā huā yè yè,suí fēng piāo juǎn。
开卷难成终卷读,断阕无心重按。kāi juǎn nán chéng zhōng juǎn dú,duàn què wú xīn zhòng àn。
又不是、春醪醉晚。yòu bù shì chūn láo zuì wǎn。
瘦比黄花慵似柳,绣罗襦、随意腰围缓。shòu bǐ huáng huā yōng shì liǔ,xiù luó rú suí yì yāo wéi huǎn。
懒之病,最难遣。lǎn zhī bìng,zuì nán qiǎn。

金缕曲·芸台相国以宋本赵氏《金石录》嘱题

顾太清

日暮来青鸟。rì mù lái qīng niǎo。
启芸囊、纸光如砑,香云缥缈。qǐ yún náng zhǐ guāng rú yà,xiāng yún piāo miǎo。
易安夫妻皆好古,夏鼎商彝细考。yì ān fū qī jiē hǎo gǔ,xià dǐng shāng yí xì kǎo。
聚绝世、人间奇宝。jù jué shì rén jiān qí bǎo。
太息兵荒零落散,剩残编、几卷当年稿。tài xī bīng huāng líng luò sàn,shèng cán biān jǐ juǎn dāng nián gǎo。
前人物,后人保。qián rén wù,hòu rén bǎo。
芸台相国亲搜校。yún tái xiāng guó qīn sōu xiào。
押红泥、重重小印,篇篇玉藻。yā hóng ní zhòng zhòng xiǎo yìn,piān piān yù zǎo。
南渡君臣荒唐甚,谁写乱离怀抱。nán dù jūn chén huāng táng shén,shuí xiě luàn lí huái bào。
抱遗憾、讹言颠倒。bào yí hàn é yán diān dào。
赖有先生为昭雪,算生年、特记伊人老。lài yǒu xiān shēng wèi zhāo xuě,suàn shēng nián tè jì yī rén lǎo。
千古案,平翻了。qiān gǔ àn,píng fān le。

惜花春起早本意

顾太清

晓禽呜,透纱窗、黯黯淡淡花影。xiǎo qín wū,tòu shā chuāng àn àn dàn dàn huā yǐng。
小楼昨宵听尽夜雨,为着花事惊醒。xiǎo lóu zuó xiāo tīng jǐn yè yǔ,wèi zhe huā shì jīng xǐng。
千红万紫,生怕他、随风不定。qiān hóng wàn zǐ,shēng pà tā suí fēng bù dìng。
便匆匆、自启绣帘看,寻遍芳径。biàn cōng cōng zì qǐ xiù lián kàn,xún biàn fāng jìng。
阶前细草蒙茸,承宿露涓涓,香土微泞。jiē qián xì cǎo méng rōng,chéng sù lù juān juān,xiāng tǔ wēi nìng。
今番为花起早,更不惜、缕金鞋冷。jīn fān wèi huā qǐ zǎo,gèng bù xī lǚ jīn xié lěng。
雕栏画槛,归去来、闲庭幽静。diāo lán huà kǎn,guī qù lái xián tíng yōu jìng。
卖花声、趁东风,恰恰催人临镜。mài huā shēng chèn dōng fēng,qià qià cuī rén lín jìng。

爱月夜眠迟本意

顾太清

树影朦胧,望小蟾乍涌,人立桐阴。shù yǐng méng lóng,wàng xiǎo chán zhà yǒng,rén lì tóng yīn。
草根虫语,沾衣露下,双双睡稳胎禽。cǎo gēn chóng yǔ,zhān yī lù xià,shuāng shuāng shuì wěn tāi qín。
芭蕉掩却红灯,天街夜色深沈。bā jiāo yǎn què hóng dēng,tiān jiē yè sè shēn shěn。
又谁家、一声声,不住敲动寒砧。yòu shuí jiā yī shēng shēng,bù zhù qiāo dòng hán zhēn。
当此月满风微,把冰丝再鼓,谱入瑶琴。dāng cǐ yuè mǎn fēng wēi,bǎ bīng sī zài gǔ,pǔ rù yáo qín。
井栏杆外,闪闪不定,萤火几点难寻。jǐng lán gān wài,shǎn shǎn bù dìng,yíng huǒ jǐ diǎn nán xún。
清辉暗转花稍,良宵一刻千金。qīng huī àn zhuǎn huā shāo,liáng xiāo yī kè qiān jīn。
想嫦娥、也如我,爱月不顾更深。xiǎng cháng é yě rú wǒ,ài yuè bù gù gèng shēn。

阳台路·赋得“手倦抛书午梦长”,效柳耆卿体,并次其韵

顾太清

未天晚。wèi tiān wǎn。
耐困人昼永,诗书抛乱。nài kùn rén zhòu yǒng,shī shū pāo luàn。
掩纱厨、隐几南窗,神逐水沉香远。yǎn shā chú yǐn jǐ nán chuāng,shén zhú shuǐ chén xiāng yuǎn。
莲漏丁丁,一枕梦游,柳憨花暖。lián lòu dīng dīng,yī zhěn mèng yóu,liǔ hān huā nuǎn。
曾经惯。céng jīng guàn。
旧路儿、桃源前度人散。jiù lù ér táo yuán qián dù rén sàn。
怅望碧溪流水,好梦醒、难抬倦眼。chàng wàng bì xī liú shuǐ,hǎo mèng xǐng nán tái juàn yǎn。
细思量处,又惹下、暗愁无限。xì sī liàng chù,yòu rě xià àn chóu wú xiàn。
人何在、风裳水佩,剩有绿阴幽馆。rén hé zài fēng shang shuǐ pèi,shèng yǒu lǜ yīn yōu guǎn。
无端鸟语惊回,从何消遗。wú duān niǎo yǔ jīng huí,cóng hé xiāo yí。

南乡子·云林嘱题薰笼美人图

顾太清

窗外雪昏昏。chuāng wài xuě hūn hūn。
人倚薰笼昼掩门。rén yǐ xūn lóng zhòu yǎn mén。
寒恋重衾眠不起,氤氲。hán liàn zhòng qīn mián bù qǐ,yīn yūn。
一瓣心香谁与焚。yī bàn xīn xiāng shuí yǔ fén。
写出画中身。xiě chū huà zhōng shēn。
浅黛愁含隔宿痕。qiǎn dài chóu hán gé sù hén。
仿佛思量多少事,消魂。fǎng fú sī liàng duō shǎo shì,xiāo hún。
何处行云梦不真。hé chù xíng yún mèng bù zhēn。

喝火令·己亥惊蛰后一日,雪中访云林,归途雪已深矣。遂拈小词,书于灯下

顾太清

久别情尤热,交深语更繁。jiǔ bié qíng yóu rè,jiāo shēn yǔ gèng fán。
故人留我饮芳樽。gù rén liú wǒ yǐn fāng zūn。
已到鸦栖时候,窗影渐黄昏。yǐ dào yā qī shí hòu,chuāng yǐng jiàn huáng hūn。
拂面东风冷,漫天春雪翻。fú miàn dōng fēng lěng,màn tiān chūn xuě fān。
醉归不怕闭城门。zuì guī bù pà bì chéng mén。
一路琼瑶,一路没车痕。yī lù qióng yáo,yī lù méi chē hén。
一路远山近树,妆点玉乾坤。yī lù yuǎn shān jìn shù,zhuāng diǎn yù qián kūn。

柳梢青·题寒月疏梅图

顾太清

老干横斜。lǎo gàn héng xié。
一枝初放,低护檐牙。yī zhī chū fàng,dī hù yán yá。
雪后黄昏,吹来何处,怨笛哀笳。xuě hòu huáng hūn,chuī lái hé chù,yuàn dí āi jiā。
冰姿不共凡葩。bīng zī bù gòng fán pā。
照流水、清心自夸。zhào liú shuǐ qīng xīn zì kuā。
冷淡花光,朦胧月影,深院谁家。lěng dàn huā guāng,méng lóng yuè yǐng,shēn yuàn shuí jiā。

西子妆三月十三,邀余季瑛、吴孟芬、钱伯芳、陈素安诸姊妹小集红雨轩看海棠,用吴梦窗韵。

顾太清

风信几番,半春过了,绛雪吹成香雾。fēng xìn jǐ fān,bàn chūn guò le,jiàng xuě chuī chéng xiāng wù。
待看草色入帘青,敞疏窗、小轩花坞。dài kàn cǎo sè rù lián qīng,chǎng shū chuāng xiǎo xuān huā wù。
东风慢舞。dōng fēng màn wǔ。
更分付、留春且住。gèng fēn fù liú chūn qiě zhù。
愿年年,到花开时候,良朋如许。yuàn nián nián,dào huā kāi shí hòu,liáng péng rú xǔ。
休轻误。xiū qīng wù。
有限韶华,不许匆匆去。yǒu xiàn sháo huá,bù xǔ cōng cōng qù。
蓬门花径为君开,隔春阴、海棠盈树。péng mén huā jìng wèi jūn kāi,gé chūn yīn hǎi táng yíng shù。
拈题索句。niān tí suǒ jù。
莫辜负、阳春同赋。mò gū fù yáng chūn tóng fù。
最关心、万点禁风薯雨。zuì guān xīn wàn diǎn jìn fēng shǔ yǔ。