古诗词

玉楼春·廿四,仍同云姜、纫兰、素安、金夫人、徐夫人过枣花寺看牡丹,因前日风雨、花已零落殆尽。

顾太清

扶头雾雨催春尽。fú tóu wù yǔ cuī chūn jǐn。
十日旧游花尚嫩。shí rì jiù yóu huā shàng nèn。
东风一夜损芳菲,满地落红深几寸。dōng fēng yī yè sǔn fāng fēi,mǎn dì luò hóng shēn jǐ cùn。
风前弱絮吹成阵。fēng qián ruò xù chuī chéng zhèn。
栏外绿阴经雨润。lán wài lǜ yīn jīng yǔ rùn。
回头一笑嘱花王,来岁花开仍过问。huí tóu yī xiào zhǔ huā wáng,lái suì huā kāi réng guò wèn。
顾太清

顾太清

顾太清(1799-1876),名春,字梅仙。原姓西林觉罗氏,满洲镶蓝旗人。嫁为贝勒奕绘的侧福晋。她为现代文学界公认为“清代第一女词人”。晚年以道号“云槎外史”之名著作小说《红楼梦影》,成为中国小说史上第一位女性小说家。其文采见识,非同凡响,因而八旗论词,有“男中成容若(纳兰性德),女中太清春(顾太清)”之语[1] 。顾太清不仅才华绝世,而且生得清秀,身量适中,温婉贤淑。令奕绘钟情十分。虽为侧福晋一生却诞育了四子三女,其中几位儿子都有很大作为。 顾太清的作品>>

猜您喜欢

夏日听道初两儿读书

顾太清

翛然花木荫茅庵,一炷炉烟经半函。xiāo rán huā mù yīn máo ān,yī zhù lú yān jīng bàn hán。
闲向窗前课儿女,微风晴日诵《周南》。xián xiàng chuāng qián kè ér nǚ,wēi fēng qíng rì sòng zhōu nán。

游仙

顾太清

层台起虚馆,桂柱兰为堂。céng tái qǐ xū guǎn,guì zhù lán wèi táng。
微风从东来,吹动罗衣裳。wēi fēng cóng dōng lái,chuī dòng luó yī shang。
翻阶木芍药,薜荔当门墙。fān jiē mù sháo yào,bì lì dāng mén qiáng。
挥杯发清兴,弦歌诵诗草。huī bēi fā qīng xīng,xián gē sòng shī cǎo。
繁星映户牖,明月照两厢。fán xīng yìng hù yǒu,míng yuè zhào liǎng xiāng。
为乐及良时,光景孰云长。wèi lè jí liáng shí,guāng jǐng shú yún zhǎng。

游仙

顾太清

缥缈十二楼,上有仙人居。piāo miǎo shí èr lóu,shàng yǒu xiān rén jū。
左据青玉案,右拥鸿宝书。zuǒ jù qīng yù àn,yòu yōng hóng bǎo shū。
琼瑶制危冠,芙蓉曳轻裾。qióng yáo zhì wēi guān,fú róng yè qīng jū。
欢笑粲玉齿,从容下丹除。huān xiào càn yù chǐ,cóng róng xià dān chú。
俯察碧流水,清波戏朱鱼。fǔ chá bì liú shuǐ,qīng bō xì zhū yú。
仰观青天云,舒卷任太虚。yǎng guān qīng tiān yún,shū juǎn rèn tài xū。

游仙

顾太清

巫山高巍巍,江水碧深杳。wū shān gāo wēi wēi,jiāng shuǐ bì shēn yǎo。
中有阳台人,清容舒窈窕。zhōng yǒu yáng tái rén,qīng róng shū yǎo tiǎo。
翠袖倚朱阑,颜色常美好。cuì xiù yǐ zhū lán,yán sè cháng měi hǎo。
我欲往从之,不见三青鸟。wǒ yù wǎng cóng zhī,bù jiàn sān qīng niǎo。

游仙

顾太清

层岩下斜日,云雾生重阴。céng yán xià xié rì,yún wù shēng zhòng yīn。
昏烟迷修渚,飞鸟投荒林。hūn yān mí xiū zhǔ,fēi niǎo tóu huāng lín。
清宵伫凉月,开窗弄鸣琴。qīng xiāo zhù liáng yuè,kāi chuāng nòng míng qín。
悠悠世中事,泠泠弦上音。yōu yōu shì zhōng shì,líng líng xián shàng yīn。

游孔水用吴郡卢襄石刻诗韵

顾太清

溪去山楼凡七里,平坦不烦折屐齿。xī qù shān lóu fán qī lǐ,píng tǎn bù fán zhé jī chǐ。
下有泉源上石堂,万佛妙相参差倚。xià yǒu quán yuán shàng shí táng,wàn fú miào xiāng cān chà yǐ。
青苔互古不见日,森森浓绿疑无始。qīng tái hù gǔ bù jiàn rì,sēn sēn nóng lǜ yí wú shǐ。
龙泉古壁何年失,虎尾春冰岂可履。lóng quán gǔ bì hé nián shī,hǔ wěi chūn bīng qǐ kě lǚ。
夕阴水鸟上渔梁,倒映山容碧滩陊。xī yīn shuǐ niǎo shàng yú liáng,dào yìng shān róng bì tān duò。
人生行乐须及时,花外光阴去如矢。rén shēng xíng lè xū jí shí,huā wài guāng yīn qù rú shǐ。
开元残碑嵌绝壁,幸得庐襄刻诗纪。kāi yuán cán bēi qiàn jué bì,xìng dé lú xiāng kè shī jì。
出山一路又看山,二水合流成漫水。chū shān yī lù yòu kàn shān,èr shuǐ hé liú chéng màn shuǐ。
马耳东风拂面香,鸳鸯属玉惊人起。mǎ ěr dōng fēng fú miàn xiāng,yuān yāng shǔ yù jīng rén qǐ。
归涂借问今何时,梨花桃花才结子。guī tú jiè wèn jīn hé shí,lí huā táo huā cái jié zi。
渺渺春波万古闲,悠悠天地长如此。miǎo miǎo chūn bō wàn gǔ xián,yōu yōu tiān dì zhǎng rú cǐ。
偕隐何辞挽鹿车,云水遨游胜朝市。xié yǐn hé cí wǎn lù chē,yún shuǐ áo yóu shèng cháo shì。

岁暮寄仲兄用东坡和子由苦寒见寄韵

顾太清

雪后北风起,岁暮临新年。xuě hòu běi fēng qǐ,suì mù lín xīn nián。
言念客中人,何日方当还。yán niàn kè zhōng rén,hé rì fāng dāng hái。
旅食恐不周,多病凋丰颜。lǚ shí kǒng bù zhōu,duō bìng diāo fēng yán。
一月两寄书,一书五六篇。yī yuè liǎng jì shū,yī shū wǔ liù piān。
告我客中事,略有好因缘。gào wǒ kè zhōng shì,lüè yǒu hǎo yīn yuán。
县令与之游,我闻心喜欢。xiàn lìng yǔ zhī yóu,wǒ wén xīn xǐ huān。
吾兄本书生,所馀惟青毡。wú xiōng běn shū shēng,suǒ yú wéi qīng zhān。
明哲贵保身,思退慎进前。míng zhé guì bǎo shēn,sī tuì shèn jìn qián。
出处各有时,请看墀与壖。chū chù gè yǒu shí,qǐng kàn chí yǔ ruán。
乐道毋忧贫,仰不愧于天。lè dào wú yōu pín,yǎng bù kuì yú tiān。
且待春风至,万物同新鲜。qiě dài chūn fēng zhì,wàn wù tóng xīn xiān。
寄以敝狐裘,副以苍玉镮。jì yǐ bì hú qiú,fù yǐ cāng yù huán。
翘首望南云,新雁将北旋。qiào shǒu wàng nán yún,xīn yàn jiāng běi xuán。

自先夫子薨逝后意不为诗冬窗检点遗稿卷中诗多唱和触目感怀结习难忘遂赋数字非敢有所怨聊记予生之不幸也兼示钊初两儿

顾太清

昏昏天欲雪,围炉坐南荣。hūn hūn tiān yù xuě,wéi lú zuò nán róng。
开卷读遗编,痛极不成声。kāi juǎn dú yí biān,tòng jí bù chéng shēng。
况此衰病身,泪多眼不明。kuàng cǐ shuāi bìng shēn,lèi duō yǎn bù míng。
仙人自登仙,飘然归玉京。xiān rén zì dēng xiān,piāo rán guī yù jīng。
有儿性痴顽,有女年尚婴。yǒu ér xìng chī wán,yǒu nǚ nián shàng yīng。
斗粟与尺布,有所不能行。dòu sù yǔ chǐ bù,yǒu suǒ bù néng xíng。
陋巷数椽屋,何异空谷情。lòu xiàng shù chuán wū,hé yì kōng gǔ qíng。
呜呜儿女啼,哀哀摇心旌。wū wū ér nǚ tí,āi āi yáo xīn jīng。
几欲殉泉下,此身不敢轻。jǐ yù xùn quán xià,cǐ shēn bù gǎn qīng。
贱妾岂自惜,为君教儿成。jiàn qiè qǐ zì xī,wèi jūn jiào ér chéng。

万松涵月歌

顾太清

青天皓月悬明珠,中涵松影千万株。qīng tiān hào yuè xuán míng zhū,zhōng hán sōng yǐng qiān wàn zhū。
森森林立无边隅,幽阴如闻天籁呼。sēn sēn lín lì wú biān yú,yōu yīn rú wén tiān lài hū。
浓皴淡染谁所濡,粗枝密叶参天铺。nóng cūn dàn rǎn shuí suǒ rú,cū zhī mì yè cān tiān pù。
其质滑腻美且都,文登大理人所谀。qí zhì huá nì měi qiě dōu,wén dēng dà lǐ rén suǒ yú。
贵来方与凡石殊,天开画本应难模。guì lái fāng yǔ fán shí shū,tiān kāi huà běn yīng nán mó。
微云一抹如有无,远山掩映疑蓬壶。wēi yún yī mǒ rú yǒu wú,yuǎn shān yǎn yìng yí péng hú。
其中应结仙人庐,世间日月自征徂。qí zhōng yīng jié xiān rén lú,shì jiān rì yuè zì zhēng cú。
惟此松能常不枯,可谓寿矣天地俱。wéi cǐ sōng néng cháng bù kū,kě wèi shòu yǐ tiān dì jù。
儿之所好能不愚,毡包载归以献吾。ér zhī suǒ hǎo néng bù yú,zhān bāo zài guī yǐ xiàn wú。
自勺清泉涤泥涂,天生灵物岂容污。zì sháo qīng quán dí ní tú,tiān shēng líng wù qǐ róng wū。
斫木为架覆以幠,相对不忍离须臾。zhuó mù wèi jià fù yǐ hū,xiāng duì bù rěn lí xū yú。
恨不将身入画图,片石珍重抵琼瑜。hèn bù jiāng shēn rù huà tú,piàn shí zhēn zhòng dǐ qióng yú。

过访少如座中忽值雷电交作雨雹横飞闻朝阳城楼竟为雷火所毁便道往观归来赋此记之时壬寅夏四月二十二日也

顾太清

岁次壬寅夏维首,庚子日斜风似吼。suì cì rén yín xià wéi shǒu,gēng zi rì xié fēng shì hǒu。
是时亢旱已愆期,触热来访金闺友。shì shí kàng hàn yǐ qiān qī,chù rè lái fǎng jīn guī yǒu。
新词妙句共相论,消烦更酌尊中酒,俄然墨云挟雨飞,奇峰乱掣金蛇走。xīn cí miào jù gòng xiāng lùn,xiāo fán gèng zhuó zūn zhōng jiǔ,é rán mò yún xié yǔ fēi,qí fēng luàn chè jīn shé zǒu。
一声霹雳震阶庭,匕箸翻盘杯落手。yī shēng pī lì zhèn jiē tíng,bǐ zhù fān pán bēi luò shǒu。
旋经老妪报仓皇,神龙攫物传万口。xuán jīng lǎo yù bào cāng huáng,shén lóng jué wù chuán wàn kǒu。
朝阳城楼势嵯峨,中藏灵宝天公取。cháo yáng chéng lóu shì cuó é,zhōng cáng líng bǎo tiān gōng qǔ。
我闻此语心咄嗟,辞归不畏泥涂厚。wǒ wén cǐ yǔ xīn duō jiē,cí guī bù wèi ní tú hòu。
沿途仰视光烛天,浓烟烈焰冲牛斗。yán tú yǎng shì guāng zhú tiān,nóng yān liè yàn chōng niú dòu。
聚观拥道如堵墙,云云默默互前后。jù guān yōng dào rú dǔ qiáng,yún yún mò mò hù qián hòu。
细思此事何休祥,雷师毋乃职其咎。xì sī cǐ shì hé xiū xiáng,léi shī wú nǎi zhí qí jiù。
盍效昆阳助战争,一为吾皇击群丑。hé xiào kūn yáng zhù zhàn zhēng,yī wèi wú huáng jī qún chǒu。