古诗词

东园四首

陈淳

举世争趋进,谁能事息机。jǔ shì zhēng qū jìn,shuí néng shì xī jī。
穷来犹不悟,老去渐知非。qióng lái yóu bù wù,lǎo qù jiàn zhī fēi。
骨肉贫招弃,交游懒致稀。gǔ ròu pín zhāo qì,jiāo yóu lǎn zhì xī。
衰年须却步,自识此心微。shuāi nián xū què bù,zì shí cǐ xīn wēi。

陈淳

明云南呈贡人,字维素。弘治中由举人任太平府通判。善辨疑狱,多善政。 陈淳的作品>>

猜您喜欢

如梦令

陈淳

吟罢小池杨柳,酌尽玉壶春酒。yín bà xiǎo chí yáng liǔ,zhuó jǐn yù hú chūn jiǔ。
水面正风来,吹乱一天星斗。shuǐ miàn zhèng fēng lái,chuī luàn yī tiān xīng dòu。
消瘦,消瘦,愁在凭阑时候。xiāo shòu,xiāo shòu,chóu zài píng lán shí hòu。

东园四首

陈淳

懒拙无能事,独栖聊自存。lǎn zhuō wú néng shì,dú qī liáo zì cún。
竹扉低近水,花径曲通园。zhú fēi dī jìn shuǐ,huā jìng qū tōng yuán。
老婢强供爨,愚儿日应门。lǎo bì qiáng gōng cuàn,yú ér rì yīng mén。
今古多尔尔,何处向人言。jīn gǔ duō ěr ěr,hé chù xiàng rén yán。

东园四首

陈淳

运命生多蹇,羁穷老自胜。yùn mìng shēng duō jiǎn,jī qióng lǎo zì shèng。
行藏如逐客,况味一枯僧。xíng cáng rú zhú kè,kuàng wèi yī kū sēng。
久病医难治,长贫盗亦憎。jiǔ bìng yī nán zhì,zhǎng pín dào yì zēng。
旁人讶长啸,错比是孙登。páng rén yà zhǎng xiào,cuò bǐ shì sūn dēng。

东园四首

陈淳

独酌林皋下,厌厌不计筹。dú zhuó lín gāo xià,yàn yàn bù jì chóu。
似能添野兴,还可慰羁愁。shì néng tiān yě xīng,hái kě wèi jī chóu。
月色十分好,虫声一片秋。yuè sè shí fēn hǎo,chóng shēng yī piàn qiū。
壁间何物在,寒气隐吴钩。bì jiān hé wù zài,hán qì yǐn wú gōu。

闻鸟

陈淳

重重烟树锁招提,野客来寻路不迷。zhòng zhòng yān shù suǒ zhāo tí,yě kè lái xún lù bù mí。
才过板桥尘土隔,落花无数鸟争啼。cái guò bǎn qiáo chén tǔ gé,luò huā wú shù niǎo zhēng tí。

游越

陈淳

吴淞江上放船时,秋色撩人不自知。wú sōng jiāng shàng fàng chuán shí,qiū sè liāo rén bù zì zhī。
行到万松山下坐,潮声先在隔林西。xíng dào wàn sōng shān xià zuò,cháo shēng xiān zài gé lín xī。

水仙二首

陈淳

【其一】
玉面婵娟小,檀心馥郁多。yù miàn chán juān xiǎo,tán xīn fù yù duō。
盈盈仙骨在,端欲去凌波。yíng yíng xiān gǔ zài,duān yù qù líng bō。
【其二】
荒圃淑气回,寒柯发光泽。huāng pǔ shū qì huí,hán kē fā guāng zé。
下有白玉花,玲珑映深碧。xià yǒu bái yù huā,líng lóng yìng shēn bì。

题辛夷花

陈淳

东风日夜发,桃李不禁吹。dōng fēng rì yè fā,táo lǐ bù jìn chuī。
检点浓华事,辛夷落较迟。jiǎn diǎn nóng huá shì,xīn yí luò jiào chí。

绣毬

陈淳

东风吹琪树,幻出冰雪姿。dōng fēng chuī qí shù,huàn chū bīng xuě zī。
虚亭落清影,夜半月明时。xū tíng luò qīng yǐng,yè bàn yuè míng shí。

栀子二首

陈淳

【其一】
薝蔔花开日,园林香雾浓。zhān bó huā kāi rì,yuán lín xiāng wù nóng。
要从花里去,雨后自扶筇。yào cóng huā lǐ qù,yǔ hòu zì fú qióng。
【其二】
薝蔔含妙香,来自天竺国。zhān bó hán miào xiāng,lái zì tiān zhú guó。
笑杀葵与榴,空斯好颜色。xiào shā kuí yǔ liú,kōng sī hǎo yán sè。

题桂花

陈淳

金粟花开日,天香散玉墀。jīn sù huā kāi rì,tiān xiāng sàn yù chí。
嫦娥解人意,折赠最高枝。cháng é jiě rén yì,zhé zèng zuì gāo zhī。

山茶二首

陈淳

【其一】
丹葩间碧叶,雪中自重叠。dān pā jiān bì yè,xuě zhōng zì zhòng dié。
山人倚醉时,奈可映赪颊。shān rén yǐ zuì shí,nài kě yìng chēng jiá。
【其二】
穷冬多雪霰,柔脆已先摧。qióng dōng duō xuě xiàn,róu cuì yǐ xiān cuī。
不是丹砂质,宁能醉后开。bù shì dān shā zhì,níng néng zuì hòu kāi。

题瑞香花

陈淳

秾香拆麝脐,细蕊秀鹤顶。nóng xiāng chāi shè qí,xì ruǐ xiù hè dǐng。
东风故飘荡,薰人醉不醒。dōng fēng gù piāo dàng,xūn rén zuì bù xǐng。

玫瑰

陈淳

色与香同赋,江乡种亦稀。sè yǔ xiāng tóng fù,jiāng xiāng zhǒng yì xī。
邻家走儿女,错认是蔷薇。lín jiā zǒu ér nǚ,cuò rèn shì qiáng wēi。

茉莉花

陈淳

浴起月到楹,柔枝方可折。yù qǐ yuè dào yíng,róu zhī fāng kě zhé。
薰风如有情,吹帘散香雪。xūn fēng rú yǒu qíng,chuī lián sàn xiāng xuě。
2112