古诗词

泰山高次王内翰司献韵

王守仁

欧生诚楚人,但识庐山高,庐山之高犹可计寻丈。ōu shēng chéng chǔ rén,dàn shí lú shān gāo,lú shān zhī gāo yóu kě jì xún zhàng。
若夫泰山,仰视恍惚,吾不知其尚在青天之下乎,其已直出青天上?ruò fū tài shān,yǎng shì huǎng hū,wú bù zhī qí shàng zài qīng tiān zhī xià hū,qí yǐ zhí chū qīng tiān shàng?
我欲仿拟试作《泰山高》,但恐培塿之见未能测识高大,笔底难具状。wǒ yù fǎng nǐ shì zuò tài shān gāo,dàn kǒng péi lǒu zhī jiàn wèi néng cè shí gāo dà,bǐ dǐ nán jù zhuàng。
扶舆磅礴元气钟,突兀半遮天地东。fú yú bàng bó yuán qì zhōng,tū wù bàn zhē tiān dì dōng。
南衡北恒西泰华,俯视伛偻谁争雄?nán héng běi héng xī tài huá,fǔ shì yǔ lóu shuí zhēng xióng?
人寰茫昧乍隐见,雷雨初解开鸿蒙。rén huán máng mèi zhà yǐn jiàn,léi yǔ chū jiě kāi hóng méng。
绣壁丹梯,烟霏霭䨴。xiù bì dān tī,yān fēi ǎi duì。
海日初涌,照耀苍翠。hǎi rì chū yǒng,zhào yào cāng cuì。
平麓远抱沧海湾,日观正与扶桑对。píng lù yuǎn bào cāng hǎi wān,rì guān zhèng yǔ fú sāng duì。
听涛声之下泻,知百川之东会。tīng tāo shēng zhī xià xiè,zhī bǎi chuān zhī dōng huì。
天门石扇,豁然中开。tiān mén shí shàn,huō rán zhōng kāi。
幽崖邃谷,襞积隐埋。yōu yá suì gǔ,bì jī yǐn mái。
中有逐世之流,龟潜雌伏,餐霞吸秀于其间,往往怪谲多仙才。zhōng yǒu zhú shì zhī liú,guī qián cí fú,cān xiá xī xiù yú qí jiān,wǎng wǎng guài jué duō xiān cái。
上有百丈之飞湍,悬空络石穿云而直下,其源疑自青天来。shàng yǒu bǎi zhàng zhī fēi tuān,xuán kōng luò shí chuān yún ér zhí xià,qí yuán yí zì qīng tiān lái。
岩头肤寸出烟雾,须臾滂沱遍九垓。yán tóu fū cùn chū yān wù,xū yú pāng tuó biàn jiǔ gāi。
古来登封,七十二主。gǔ lái dēng fēng,qī shí èr zhǔ。
后来相效,纷纷如雨。hòu lái xiāng xiào,fēn fēn rú yǔ。
玉检金函无不为,只今埋没知何许?yù jiǎn jīn hán wú bù wèi,zhǐ jīn mái méi zhī hé xǔ?
但见白云犹复起封中,断碑无字天外日月磨刚风。dàn jiàn bái yún yóu fù qǐ fēng zhōng,duàn bēi wú zì tiān wài rì yuè mó gāng fēng。
飞尘过眼倏超忽,飘荡岂复有遗踪。fēi chén guò yǎn shū chāo hū,piāo dàng qǐ fù yǒu yí zōng。
天空翠华远,落日辞千峰。tiān kōng cuì huá yuǎn,luò rì cí qiān fēng。
鲁郊获麟,岐阳会凤。lǔ jiāo huò lín,qí yáng huì fèng。
明堂既毁,闷宫兴颂。míng táng jì huǐ,mèn gōng xīng sòng。
宣尼曳杖,逍遥一去不复来,幽泉呜咽而含悲,群峦拱揖如相送。xuān ní yè zhàng,xiāo yáo yī qù bù fù lái,yōu quán wū yàn ér hán bēi,qún luán gǒng yī rú xiāng sòng。
俯仰宇宙,千载相望。fǔ yǎng yǔ zhòu,qiān zài xiāng wàng。
堕山乔岳,尚被其光。duò shān qiáo yuè,shàng bèi qí guāng。
峻极配天,无敢颉颃。jùn jí pèi tiān,wú gǎn jié háng。
嗟予瞻眺门墙外,何能仿佛窥室堂?也来攀附摄遗迹,三千之下,不知亦许再拜占末行。jiē yǔ zhān tiào mén qiáng wài,hé néng fǎng fú kuī shì táng?yě lái pān fù shè yí jì,sān qiān zhī xià,bù zhī yì xǔ zài bài zhàn mò xíng。
吁嗟乎,泰山之高,其高不可极,半壁回首,此身不觉已在东斗傍。xū jiē hū,tài shān zhī gāo,qí gāo bù kě jí,bàn bì huí shǒu,cǐ shēn bù jué yǐ zài dōng dòu bàng。
王守仁

王守仁

王守仁(1472年10月31日-1529年1月9日),汉族,幼名云,字伯安,号阳明,封新建伯,谥文成,人称王阳明。明代最著名的思想家、文学家、哲学家和军事家。王阳明不仅是宋明心学的集大成者,一生事功也是赫赫有名,故称之为“真三不朽”其学术思想在中国、日本、朝鲜半岛以及东南亚国家乃至全球都有重要而深远的影响,因此,王守仁(心学集大成者)和孔子(儒学创始人)、孟子(儒学集大成者)、朱熹(理学集大成者)并称为孔、孟、朱、王。 王守仁的作品>>

猜您喜欢

书悟真篇答张太常二首

王守仁

《悟真篇》是误真篇,三注由来一手笺。wù zhēn piān shì wù zhēn piān,sān zhù yóu lái yī shǒu jiān。
恨杀妖魔图利益,遂令迷妄竞流传。hèn shā yāo mó tú lì yì,suì lìng mí wàng jìng liú chuán。
造端难免张平叔,首祸谁诬薛紫贤。zào duān nán miǎn zhāng píng shū,shǒu huò shuí wū xuē zǐ xián。
直说与君惟个字,从头去看野狐禅。zhí shuō yǔ jūn wéi gè zì,cóng tóu qù kàn yě hú chán。

书悟真篇答张太常二首

王守仁

误真非是《悟真篇》,平叔当时已有言。wù zhēn fēi shì wù zhēn piān,píng shū dāng shí yǐ yǒu yán。
只为世人多恋著,且从情欲起因缘。zhǐ wèi shì rén duō liàn zhù,qiě cóng qíng yù qǐ yīn yuán。
痴人前岂堪谈梦,真性中难更说玄。chī rén qián qǐ kān tán mèng,zhēn xìng zhōng nán gèng shuō xuán。
为问道人还具眼,试看何物是青天?wèi wèn dào rén hái jù yǎn,shì kàn hé wù shì qīng tiān?

丁丑二月征漳寇进兵长汀道中有感

王守仁

将略平生非所长,也提戎马入汀漳。jiāng lüè píng shēng fēi suǒ zhǎng,yě tí róng mǎ rù tīng zhāng。
数峰斜日旌旗远,一道春风鼓角扬。shù fēng xié rì jīng qí yuǎn,yī dào chūn fēng gǔ jiǎo yáng。
莫倚贰师能出塞,极知充国善平羌。mò yǐ èr shī néng chū sāi,jí zhī chōng guó shàn píng qiāng。
疮痍到处曾无补,翻忆钟山旧草堂。chuāng yí dào chù céng wú bǔ,fān yì zhōng shān jiù cǎo táng。

回军上杭

王守仁

山城经月驻旌戈,亦复幽寻到薜萝。shān chéng jīng yuè zhù jīng gē,yì fù yōu xún dào bì luó。
南国已忻回甲马,东田初喜出农蓑。nán guó yǐ xīn huí jiǎ mǎ,dōng tián chū xǐ chū nóng suō。
溪云晓度千峰雨,江涨新生两岸波。xī yún xiǎo dù qiān fēng yǔ,jiāng zhǎng xīn shēng liǎng àn bō。
暮倚七星瞻北极,绝怜苍翠晚来多。mù yǐ qī xīng zhān běi jí,jué lián cāng cuì wǎn lái duō。

喜雨三首

王守仁

即看一雨洗兵戈,便觉光风转石萝。jí kàn yī yǔ xǐ bīng gē,biàn jué guāng fēng zhuǎn shí luó。
顺水飞樯来买舶,绝江喧浪舞渔蓑。shùn shuǐ fēi qiáng lái mǎi bó,jué jiāng xuān làng wǔ yú suō。
片云东望怀梁国,五月南征想伏波。piàn yún dōng wàng huái liáng guó,wǔ yuè nán zhēng xiǎng fú bō。
长拟归耕犹未得,云门初伴渐无多。zhǎng nǐ guī gēng yóu wèi dé,yún mén chū bàn jiàn wú duō。

喜雨三首

王守仁

辕门春尽犹多事,竹院空闲未得过。yuán mén chūn jǐn yóu duō shì,zhú yuàn kōng xián wèi dé guò。
特放小舟乘急浪,始闻幽碧出层萝。tè fàng xiǎo zhōu chéng jí làng,shǐ wén yōu bì chū céng luó。
山田旱久兼逢雨,野老欢腾且纵歌。shān tián hàn jiǔ jiān féng yǔ,yě lǎo huān téng qiě zòng gē。
莫谓可塘终据险,地形原不胜人和。mò wèi kě táng zhōng jù xiǎn,dì xíng yuán bù shèng rén hé。

喜雨三首

王守仁

吹角峰头晓散军,横空万骑下氤氲。chuī jiǎo fēng tóu xiǎo sàn jūn,héng kōng wàn qí xià yīn yūn。
前旌已带洗兵雨,飞鸟犹惊卷阵云。qián jīng yǐ dài xǐ bīng yǔ,fēi niǎo yóu jīng juǎn zhèn yún。
南亩渐忻农事动,东山休共凯歌闻。nán mǔ jiàn xīn nóng shì dòng,dōng shān xiū gòng kǎi gē wén。
正思锋镝堪挥泪,一战功成未足云。zhèng sī fēng dī kān huī lèi,yī zhàn gōng chéng wèi zú yún。

闻曰仁买田霅上携同志待予归二首

王守仁

见说相携霅上耕,连蓑应已出乌程。jiàn shuō xiāng xié zhà shàng gēng,lián suō yīng yǐ chū wū chéng。
荒畬初垦功须倍,秋熟虽微税亦轻。huāng shē chū kěn gōng xū bèi,qiū shú suī wēi shuì yì qīng。
雨后湖舠兼学钓,饷馀堤树合闲行。yǔ hòu hú dāo jiān xué diào,xiǎng yú dī shù hé xián xíng。
山人久有归农兴,犹向千峰夜度兵。shān rén jiǔ yǒu guī nóng xīng,yóu xiàng qiān fēng yè dù bīng。

闻曰仁买田霅上携同志待予归二首

王守仁

月色高林坐夜沉,此时何限故园心。yuè sè gāo lín zuò yè chén,cǐ shí hé xiàn gù yuán xīn。
山中古洞阴萝合,江上孤舟春水深。shān zhōng gǔ dòng yīn luó hé,jiāng shàng gū zhōu chūn shuǐ shēn。
百战自知非旧学,三驱犹愧失前禽。bǎi zhàn zì zhī fēi jiù xué,sān qū yóu kuì shī qián qín。
归期久负云门伴,独向幽溪雪后寻。guī qī jiǔ fù yún mén bàn,dú xiàng yōu xī xuě hòu xún。

祈雨二首

王守仁

旬初一雨遍汀漳,将谓汀虔是接疆。xún chū yī yǔ biàn tīng zhāng,jiāng wèi tīng qián shì jiē jiāng。
天意岂知分彼此,人情端合有炎凉。tiān yì qǐ zhī fēn bǐ cǐ,rén qíng duān hé yǒu yán liáng。
月行今已虚缠毕,斗杓何曾解挹浆。yuè xíng jīn yǐ xū chán bì,dòu biāo hé céng jiě yì jiāng。
夜起中庭成久立,正思民瘼欲沾裳。yè qǐ zhōng tíng chéng jiǔ lì,zhèng sī mín mò yù zhān shang。

祈雨二首

王守仁

见说虔南惟苦雨,深山毒雾长阴阴。jiàn shuō qián nán wéi kǔ yǔ,shēn shān dú wù zhǎng yīn yīn。
我来偏遇一春旱,谁解挽回三日霖?wǒ lái piān yù yī chūn hàn,shuí jiě wǎn huí sān rì lín?
寇盗郴阳方出掠,干戈塞北还相寻。kòu dào chēn yáng fāng chū lüè,gàn gē sāi běi hái xiāng xún。
忧民无计泪空堕,谢病几时归海浔?yōu mín wú jì lèi kōng duò,xiè bìng jǐ shí guī hǎi xún?

借山亭

王守仁

借山亭子近如何,乘兴时从梦里过。jiè shān tíng zi jìn rú hé,chéng xīng shí cóng mèng lǐ guò。
尚想清池环醉影,犹疑花径驻鸣珂。shàng xiǎng qīng chí huán zuì yǐng,yóu yí huā jìng zhù míng kē。
疏帘细雨灯前局,碧树凉风月下歌。shū lián xì yǔ dēng qián jú,bì shù liáng fēng yuè xià gē。
传语诸公合频赏,休令岁月亦蹉跎。chuán yǔ zhū gōng hé pín shǎng,xiū lìng suì yuè yì cuō tuó。

桶冈和邢太守韵二首

王守仁

处处山田尽入畲,可怜黎庶半无家。chù chù shān tián jǐn rù shē,kě lián lí shù bàn wú jiā。
兴师正为民痍甚,陟险宁辞鸟道斜。xīng shī zhèng wèi mín yí shén,zhì xiǎn níng cí niǎo dào xié。
胜世真如瓴水建,先声不碍岭云遮。shèng shì zhēn rú líng shuǐ jiàn,xiān shēng bù ài lǐng yún zhē。
穷巢容有遭驱胁,尚恐兵锋或滥加。qióng cháo róng yǒu zāo qū xié,shàng kǒng bīng fēng huò làn jiā。

桶冈和邢太守韵二首

王守仁

战乱兴师既有名,挥戈真已见风行。zhàn luàn xīng shī jì yǒu míng,huī gē zhēn yǐ jiàn fēng xíng。
岂云薄劣能驱策?qǐ yún báo liè néng qū cè?
实仗皇威自震惊。shí zhàng huáng wēi zì zhèn jīng。
烂额尚惭为上客,徙薪尤觉费经营。làn é shàng cán wèi shàng kè,xǐ xīn yóu jué fèi jīng yíng。
主恩未报身多病,旋凯须还陇上耕。zhǔ ēn wèi bào shēn duō bìng,xuán kǎi xū hái lǒng shàng gēng。

游通天岩次邹谦之韵

王守仁

天风吹我上丹梯,始信青霄亦可跻。tiān fēng chuī wǒ shàng dān tī,shǐ xìn qīng xiāo yì kě jī。
俯视氛寰成独慨,却怜人世尚多迷。fǔ shì fēn huán chéng dú kǎi,què lián rén shì shàng duō mí。
东南真境埋名久,闽楚诸峰入望低。dōng nán zhēn jìng mái míng jiǔ,mǐn chǔ zhū fēng rù wàng dī。
莫道仙家全脱俗,三更日出亦闻鸡。mò dào xiān jiā quán tuō sú,sān gèng rì chū yì wén jī。