古诗词

泰山高次王内翰司献韵

王守仁

欧生诚楚人,但识庐山高,庐山之高犹可计寻丈。ōu shēng chéng chǔ rén,dàn shí lú shān gāo,lú shān zhī gāo yóu kě jì xún zhàng。
若夫泰山,仰视恍惚,吾不知其尚在青天之下乎,其已直出青天上?ruò fū tài shān,yǎng shì huǎng hū,wú bù zhī qí shàng zài qīng tiān zhī xià hū,qí yǐ zhí chū qīng tiān shàng?
我欲仿拟试作《泰山高》,但恐培塿之见未能测识高大,笔底难具状。wǒ yù fǎng nǐ shì zuò tài shān gāo,dàn kǒng péi lǒu zhī jiàn wèi néng cè shí gāo dà,bǐ dǐ nán jù zhuàng。
扶舆磅礴元气钟,突兀半遮天地东。fú yú bàng bó yuán qì zhōng,tū wù bàn zhē tiān dì dōng。
南衡北恒西泰华,俯视伛偻谁争雄?nán héng běi héng xī tài huá,fǔ shì yǔ lóu shuí zhēng xióng?
人寰茫昧乍隐见,雷雨初解开鸿蒙。rén huán máng mèi zhà yǐn jiàn,léi yǔ chū jiě kāi hóng méng。
绣壁丹梯,烟霏霭䨴。xiù bì dān tī,yān fēi ǎi duì。
海日初涌,照耀苍翠。hǎi rì chū yǒng,zhào yào cāng cuì。
平麓远抱沧海湾,日观正与扶桑对。píng lù yuǎn bào cāng hǎi wān,rì guān zhèng yǔ fú sāng duì。
听涛声之下泻,知百川之东会。tīng tāo shēng zhī xià xiè,zhī bǎi chuān zhī dōng huì。
天门石扇,豁然中开。tiān mén shí shàn,huō rán zhōng kāi。
幽崖邃谷,襞积隐埋。yōu yá suì gǔ,bì jī yǐn mái。
中有逐世之流,龟潜雌伏,餐霞吸秀于其间,往往怪谲多仙才。zhōng yǒu zhú shì zhī liú,guī qián cí fú,cān xiá xī xiù yú qí jiān,wǎng wǎng guài jué duō xiān cái。
上有百丈之飞湍,悬空络石穿云而直下,其源疑自青天来。shàng yǒu bǎi zhàng zhī fēi tuān,xuán kōng luò shí chuān yún ér zhí xià,qí yuán yí zì qīng tiān lái。
岩头肤寸出烟雾,须臾滂沱遍九垓。yán tóu fū cùn chū yān wù,xū yú pāng tuó biàn jiǔ gāi。
古来登封,七十二主。gǔ lái dēng fēng,qī shí èr zhǔ。
后来相效,纷纷如雨。hòu lái xiāng xiào,fēn fēn rú yǔ。
玉检金函无不为,只今埋没知何许?yù jiǎn jīn hán wú bù wèi,zhǐ jīn mái méi zhī hé xǔ?
但见白云犹复起封中,断碑无字天外日月磨刚风。dàn jiàn bái yún yóu fù qǐ fēng zhōng,duàn bēi wú zì tiān wài rì yuè mó gāng fēng。
飞尘过眼倏超忽,飘荡岂复有遗踪。fēi chén guò yǎn shū chāo hū,piāo dàng qǐ fù yǒu yí zōng。
天空翠华远,落日辞千峰。tiān kōng cuì huá yuǎn,luò rì cí qiān fēng。
鲁郊获麟,岐阳会凤。lǔ jiāo huò lín,qí yáng huì fèng。
明堂既毁,闷宫兴颂。míng táng jì huǐ,mèn gōng xīng sòng。
宣尼曳杖,逍遥一去不复来,幽泉呜咽而含悲,群峦拱揖如相送。xuān ní yè zhàng,xiāo yáo yī qù bù fù lái,yōu quán wū yàn ér hán bēi,qún luán gǒng yī rú xiāng sòng。
俯仰宇宙,千载相望。fǔ yǎng yǔ zhòu,qiān zài xiāng wàng。
堕山乔岳,尚被其光。duò shān qiáo yuè,shàng bèi qí guāng。
峻极配天,无敢颉颃。jùn jí pèi tiān,wú gǎn jié háng。
嗟予瞻眺门墙外,何能仿佛窥室堂?也来攀附摄遗迹,三千之下,不知亦许再拜占末行。jiē yǔ zhān tiào mén qiáng wài,hé néng fǎng fú kuī shì táng?yě lái pān fù shè yí jì,sān qiān zhī xià,bù zhī yì xǔ zài bài zhàn mò xíng。
吁嗟乎,泰山之高,其高不可极,半壁回首,此身不觉已在东斗傍。xū jiē hū,tài shān zhī gāo,qí gāo bù kě jí,bàn bì huí shǒu,cǐ shēn bù jué yǐ zài dōng dòu bàng。
王守仁

王守仁

王守仁(1472年10月31日-1529年1月9日),汉族,幼名云,字伯安,号阳明,封新建伯,谥文成,人称王阳明。明代最著名的思想家、文学家、哲学家和军事家。王阳明不仅是宋明心学的集大成者,一生事功也是赫赫有名,故称之为“真三不朽”其学术思想在中国、日本、朝鲜半岛以及东南亚国家乃至全球都有重要而深远的影响,因此,王守仁(心学集大成者)和孔子(儒学创始人)、孟子(儒学集大成者)、朱熹(理学集大成者)并称为孔、孟、朱、王。 王守仁的作品>>

猜您喜欢

鄱阳战捷

王守仁

甲马秋惊鼓角风,旌旗晓拂阵云红。jiǎ mǎ qiū jīng gǔ jiǎo fēng,jīng qí xiǎo fú zhèn yún hóng。
勤王敢在汾淮后,恋阙真随江汉东。qín wáng gǎn zài fén huái hòu,liàn quē zhēn suí jiāng hàn dōng。
群丑漫劳同吠犬,九重端合是飞龙。qún chǒu màn láo tóng fèi quǎn,jiǔ zhòng duān hé shì fēi lóng。
涓埃未遂酬沧海,病懒先须伴赤松。juān āi wèi suì chóu cāng hǎi,bìng lǎn xiān xū bàn chì sōng。

书草萍驿二首

王守仁

一战功成未足奇,亲征消息尚堪危。yī zhàn gōng chéng wèi zú qí,qīn zhēng xiāo xī shàng kān wēi。
边烽西北方传警,民力东南已尽疲。biān fēng xī běi fāng chuán jǐng,mín lì dōng nán yǐ jǐn pí。
万里秋风嘶甲马,千山斜日度旌旗。wàn lǐ qiū fēng sī jiǎ mǎ,qiān shān xié rì dù jīng qí。
小臣何尔驱驰急?xiǎo chén hé ěr qū chí jí?
欲请回銮罢六师。yù qǐng huí luán bà liù shī。

书草萍驿二首

王守仁

千里风尘一剑当,万山秋色送归航。qiān lǐ fēng chén yī jiàn dāng,wàn shān qiū sè sòng guī háng。
堂垂双白虚频疏,门已三过有底忙。táng chuí shuāng bái xū pín shū,mén yǐ sān guò yǒu dǐ máng。
羽檄西来秋黯黯,关河北望夜苍苍。yǔ xí xī lái qiū àn àn,guān hé běi wàng yè cāng cāng。
自嗟力尽螳螂臂,此日回天在庙堂。zì jiē lì jǐn táng láng bì,cǐ rì huí tiān zài miào táng。

西湖

王守仁

灵鹫高林暑气清,竺天石壁雨痕晴。líng jiù gāo lín shǔ qì qīng,zhú tiān shí bì yǔ hén qíng。
客来湖上逢云起,僧住峰头话月明。kè lái hú shàng féng yún qǐ,sēng zhù fēng tóu huà yuè míng。
世路久知难直道,此身那得尚虚名。shì lù jiǔ zhī nán zhí dào,cǐ shēn nà dé shàng xū míng。
移家早定孤山计,种果支茅却易成。yí jiā zǎo dìng gū shān jì,zhǒng guǒ zhī máo què yì chéng。

寄江西诸士夫

王守仁

甲马驱驰已四年,秋风归路更茫然。jiǎ mǎ qū chí yǐ sì nián,qiū fēng guī lù gèng máng rán。
惭无国手医民病,空有官衔縻俸钱。cán wú guó shǒu yī mín bìng,kōng yǒu guān xián mí fèng qián。
湖海风尘虽暂息,江湘水旱尚相沿。hú hǎi fēng chén suī zàn xī,jiāng xiāng shuǐ hàn shàng xiāng yán。
题诗忽忆并州句,回首江西亦故园。tí shī hū yì bìng zhōu jù,huí shǒu jiāng xī yì gù yuán。

宿净寺四首

王守仁

老屋深松覆古藤,羁栖犹记昔年曾。lǎo wū shēn sōng fù gǔ téng,jī qī yóu jì xī nián céng。
棋声竹里消闲昼,药裹窗前对病僧。qí shēng zhú lǐ xiāo xián zhòu,yào guǒ chuāng qián duì bìng sēng。
烟艇避人长晓出,高峰望远亦时登。yān tǐng bì rén zhǎng xiǎo chū,gāo fēng wàng yuǎn yì shí dēng。
而今更是多牵系,欲似当时又不能。ér jīn gèng shì duō qiān xì,yù shì dāng shí yòu bù néng。

宿净寺四首

王守仁

常苦人间不尽愁,每拚须是入山休。cháng kǔ rén jiān bù jǐn chóu,měi pàn xū shì rù shān xiū。
若为此夜山中宿,犹自中宵煎百忧。ruò wèi cǐ yè shān zhōng sù,yóu zì zhōng xiāo jiān bǎi yōu。
百战西江方底定,六飞南甸尚淹留。bǎi zhàn xī jiāng fāng dǐ dìng,liù fēi nán diān shàng yān liú。
何人真有回天力,诸老能无取日谋?hé rén zhēn yǒu huí tiān lì,zhū lǎo néng wú qǔ rì móu?

归兴

王守仁

一丝无补圣明朝,两鬓徒看长二毛。yī sī wú bǔ shèng míng cháo,liǎng bìn tú kàn zhǎng èr máo。
自识淮阴非国士,由来康节是人豪。zì shí huái yīn fēi guó shì,yóu lái kāng jié shì rén háo。
时方多难容安枕?shí fāng duō nán róng ān zhěn?
事已无能欲善刀。shì yǐ wú néng yù shàn dāo。
越水东头寻旧隐,白云茅屋数峰高。yuè shuǐ dōng tóu xún jiù yǐn,bái yún máo wū shù fēng gāo。

即事漫述四首

王守仁

从来野兴只山林,翠壁丹梯处处寻。cóng lái yě xīng zhǐ shān lín,cuì bì dān tī chù chù xún。
一自浮名萦世网,遂令真诀负初心。yī zì fú míng yíng shì wǎng,suì lìng zhēn jué fù chū xīn。
夜驰险寇天峰雪,秋虏强王汉水阴。yè chí xiǎn kòu tiān fēng xuě,qiū lǔ qiáng wáng hàn shuǐ yīn。
辛苦半生成底事?xīn kǔ bàn shēng chéng dǐ shì?
始怜庄舄亦哀吟。shǐ lián zhuāng xì yì āi yín。

即事漫述四首

王守仁

百战深秋始罢兵,六师冬尽尚南征。bǎi zhàn shēn qiū shǐ bà bīng,liù shī dōng jǐn shàng nán zhēng。
诚微未足回天意,性僻还多拂世情。chéng wēi wèi zú huí tiān yì,xìng pì hái duō fú shì qíng。
烟水沧江从鹤好,风云溟海任龙争。yān shuǐ cāng jiāng cóng hè hǎo,fēng yún míng hǎi rèn lóng zhēng。
他年若访陶元亮,五柳新居在赤城。tā nián ruò fǎng táo yuán liàng,wǔ liǔ xīn jū zài chì chéng。

即事漫述四首

王守仁

窅窅深愁伴客居,江船风雨夜灯虚。yǎo yǎo shēn chóu bàn kè jū,jiāng chuán fēng yǔ yè dēng xū。
尚劳车驾臣多缺,无补疮痍术已疏。shàng láo chē jià chén duō quē,wú bǔ chuāng yí shù yǐ shū。
亲老岂堪还远别,时危那得久无书。qīn lǎo qǐ kān hái yuǎn bié,shí wēi nà dé jiǔ wú shū。
明朝且就君平卜,要使吾心不负初。míng cháo qiě jiù jūn píng bo,yào shǐ wú xīn bù fù chū。

即事漫述四首

王守仁

茅茨松菊别多年,底事寒江尚客船?máo cí sōng jú bié duō nián,dǐ shì hán jiāng shàng kè chuán?
强所不能儒作将,付之无奈数由天。qiáng suǒ bù néng rú zuò jiāng,fù zhī wú nài shù yóu tiān。
徒闻诸葛能兴汉,未必田单解误燕。tú wén zhū gé néng xīng hàn,wèi bì tián dān jiě wù yàn。
最羡渔翁闲事业,一竿明月一蓑烟。zuì xiàn yú wēng xián shì yè,yī gān míng yuè yī suō yān。

泊金山寺二首十月将趋行在

王守仁

但过金山便一登,鸣钟出迓每劳僧。dàn guò jīn shān biàn yī dēng,míng zhōng chū yà měi láo sēng。
云涛石壁深龙窟,风雨楼台迥佛灯。yún tāo shí bì shēn lóng kū,fēng yǔ lóu tái jiǒng fú dēng。
难后诗怀全欲减,酒边孤兴尚堪凭。nán hòu shī huái quán yù jiǎn,jiǔ biān gū xīng shàng kān píng。
岩梯未用妨苔滑,曾踏天峰雪栈冰。yán tī wèi yòng fáng tái huá,céng tà tiān fēng xuě zhàn bīng。

泊金山寺二首十月将趋行在

王守仁

醉入江风酒易醒,片帆西去雨冥冥。zuì rù jiāng fēng jiǔ yì xǐng,piàn fān xī qù yǔ míng míng。
天回江汉留孤柱,地缺东南著此亭。tiān huí jiāng hàn liú gū zhù,dì quē dōng nán zhù cǐ tíng。
沙渚乱更新世态,峰峦不改旧时青。shā zhǔ luàn gèng xīn shì tài,fēng luán bù gǎi jiù shí qīng。
舟人指点龙王庙,欲话前朝不忍听。zhōu rén zhǐ diǎn lóng wáng miào,yù huà qián cháo bù rěn tīng。

舟夜

王守仁

随处看山一叶舟,夜深霜月亦兼愁。suí chù kàn shān yī yè zhōu,yè shēn shuāng yuè yì jiān chóu。
翠华此际游何地?cuì huá cǐ jì yóu hé dì?
画角中宵起戍楼。huà jiǎo zhōng xiāo qǐ shù lóu。
甲马尚屯淮海北,旌旗初散楚江头。jiǎ mǎ shàng tún huái hǎi běi,jīng qí chū sàn chǔ jiāng tóu。
洪涛滚滚乘风势,容易开帆不易收。hóng tāo gǔn gǔn chéng fēng shì,róng yì kāi fān bù yì shōu。