古诗词

泰山高次王内翰司献韵

王守仁

欧生诚楚人,但识庐山高,庐山之高犹可计寻丈。ōu shēng chéng chǔ rén,dàn shí lú shān gāo,lú shān zhī gāo yóu kě jì xún zhàng。
若夫泰山,仰视恍惚,吾不知其尚在青天之下乎,其已直出青天上?ruò fū tài shān,yǎng shì huǎng hū,wú bù zhī qí shàng zài qīng tiān zhī xià hū,qí yǐ zhí chū qīng tiān shàng?
我欲仿拟试作《泰山高》,但恐培塿之见未能测识高大,笔底难具状。wǒ yù fǎng nǐ shì zuò tài shān gāo,dàn kǒng péi lǒu zhī jiàn wèi néng cè shí gāo dà,bǐ dǐ nán jù zhuàng。
扶舆磅礴元气钟,突兀半遮天地东。fú yú bàng bó yuán qì zhōng,tū wù bàn zhē tiān dì dōng。
南衡北恒西泰华,俯视伛偻谁争雄?nán héng běi héng xī tài huá,fǔ shì yǔ lóu shuí zhēng xióng?
人寰茫昧乍隐见,雷雨初解开鸿蒙。rén huán máng mèi zhà yǐn jiàn,léi yǔ chū jiě kāi hóng méng。
绣壁丹梯,烟霏霭䨴。xiù bì dān tī,yān fēi ǎi duì。
海日初涌,照耀苍翠。hǎi rì chū yǒng,zhào yào cāng cuì。
平麓远抱沧海湾,日观正与扶桑对。píng lù yuǎn bào cāng hǎi wān,rì guān zhèng yǔ fú sāng duì。
听涛声之下泻,知百川之东会。tīng tāo shēng zhī xià xiè,zhī bǎi chuān zhī dōng huì。
天门石扇,豁然中开。tiān mén shí shàn,huō rán zhōng kāi。
幽崖邃谷,襞积隐埋。yōu yá suì gǔ,bì jī yǐn mái。
中有逐世之流,龟潜雌伏,餐霞吸秀于其间,往往怪谲多仙才。zhōng yǒu zhú shì zhī liú,guī qián cí fú,cān xiá xī xiù yú qí jiān,wǎng wǎng guài jué duō xiān cái。
上有百丈之飞湍,悬空络石穿云而直下,其源疑自青天来。shàng yǒu bǎi zhàng zhī fēi tuān,xuán kōng luò shí chuān yún ér zhí xià,qí yuán yí zì qīng tiān lái。
岩头肤寸出烟雾,须臾滂沱遍九垓。yán tóu fū cùn chū yān wù,xū yú pāng tuó biàn jiǔ gāi。
古来登封,七十二主。gǔ lái dēng fēng,qī shí èr zhǔ。
后来相效,纷纷如雨。hòu lái xiāng xiào,fēn fēn rú yǔ。
玉检金函无不为,只今埋没知何许?yù jiǎn jīn hán wú bù wèi,zhǐ jīn mái méi zhī hé xǔ?
但见白云犹复起封中,断碑无字天外日月磨刚风。dàn jiàn bái yún yóu fù qǐ fēng zhōng,duàn bēi wú zì tiān wài rì yuè mó gāng fēng。
飞尘过眼倏超忽,飘荡岂复有遗踪。fēi chén guò yǎn shū chāo hū,piāo dàng qǐ fù yǒu yí zōng。
天空翠华远,落日辞千峰。tiān kōng cuì huá yuǎn,luò rì cí qiān fēng。
鲁郊获麟,岐阳会凤。lǔ jiāo huò lín,qí yáng huì fèng。
明堂既毁,闷宫兴颂。míng táng jì huǐ,mèn gōng xīng sòng。
宣尼曳杖,逍遥一去不复来,幽泉呜咽而含悲,群峦拱揖如相送。xuān ní yè zhàng,xiāo yáo yī qù bù fù lái,yōu quán wū yàn ér hán bēi,qún luán gǒng yī rú xiāng sòng。
俯仰宇宙,千载相望。fǔ yǎng yǔ zhòu,qiān zài xiāng wàng。
堕山乔岳,尚被其光。duò shān qiáo yuè,shàng bèi qí guāng。
峻极配天,无敢颉颃。jùn jí pèi tiān,wú gǎn jié háng。
嗟予瞻眺门墙外,何能仿佛窥室堂?也来攀附摄遗迹,三千之下,不知亦许再拜占末行。jiē yǔ zhān tiào mén qiáng wài,hé néng fǎng fú kuī shì táng?yě lái pān fù shè yí jì,sān qiān zhī xià,bù zhī yì xǔ zài bài zhàn mò xíng。
吁嗟乎,泰山之高,其高不可极,半壁回首,此身不觉已在东斗傍。xū jiē hū,tài shān zhī gāo,qí gāo bù kě jí,bàn bì huí shǒu,cǐ shēn bù jué yǐ zài dōng dòu bàng。
王守仁

王守仁

王守仁(1472年10月31日-1529年1月9日),汉族,幼名云,字伯安,号阳明,封新建伯,谥文成,人称王阳明。明代最著名的思想家、文学家、哲学家和军事家。王阳明不仅是宋明心学的集大成者,一生事功也是赫赫有名,故称之为“真三不朽”其学术思想在中国、日本、朝鲜半岛以及东南亚国家乃至全球都有重要而深远的影响,因此,王守仁(心学集大成者)和孔子(儒学创始人)、孟子(儒学集大成者)、朱熹(理学集大成者)并称为孔、孟、朱、王。 王守仁的作品>>

猜您喜欢

清平卫即事

王守仁

积雨山途喜乍晴,暖云浮动水花明。jī yǔ shān tú xǐ zhà qíng,nuǎn yún fú dòng shuǐ huā míng。
故园日与青春远,敝缊凉思白苎轻。gù yuán rì yǔ qīng chūn yuǎn,bì yūn liáng sī bái zhù qīng。
烟际卉衣窥绝栈,峰头戍角隐孤城。yān jì huì yī kuī jué zhàn,fēng tóu shù jiǎo yǐn gū chéng。
华夷节制严冠履,漫说殊方列省卿。huá yí jié zhì yán guān lǚ,màn shuō shū fāng liè shěng qīng。

兴隆卫书壁

王守仁

山城高下见楼台,野戍参差暮角催。shān chéng gāo xià jiàn lóu tái,yě shù cān chà mù jiǎo cuī。
贵竹路从峰顶入,夜郎人自日边来。guì zhú lù cóng fēng dǐng rù,yè láng rén zì rì biān lái。
莺花夹道惊春老,雉堞连云向晚开。yīng huā jiā dào jīng chūn lǎo,zhì dié lián yún xiàng wǎn kāi。
尺素屡题还屡掷,衡南那有雁飞回?chǐ sù lǚ tí hái lǚ zhì,héng nán nà yǒu yàn fēi huí?

七盘

王守仁

鸟道萦纡下七盘,古藤苍木峡声寒。niǎo dào yíng yū xià qī pán,gǔ téng cāng mù xiá shēng hán。
境多奇绝非吾土,时可淹留是谪官。jìng duō qí jué fēi wú tǔ,shí kě yān liú shì zhé guān。
犹记边峰传羽檄,近闻苗俗化衣冠。yóu jì biān fēng chuán yǔ xí,jìn wén miáo sú huà yī guān。
投簪实有居夷志,垂白难承菽水欢。tóu zān shí yǒu jū yí zhì,chuí bái nán chéng shū shuǐ huān。

龙冈漫兴五首

王守仁

投荒万里入炎州,却喜官卑得自由。tóu huāng wàn lǐ rù yán zhōu,què xǐ guān bēi dé zì yóu。
心在夷居何有陋?xīn zài yí jū hé yǒu lòu?
身虽吏隐未忘忧。shēn suī lì yǐn wèi wàng yōu。
春山卉服时相问,雪寨蓝舆每独游。chūn shān huì fú shí xiāng wèn,xuě zhài lán yú měi dú yóu。
拟把犁锄从许子,谩将弦诵止言游。nǐ bǎ lí chú cóng xǔ zi,mán jiāng xián sòng zhǐ yán yóu。

龙冈漫兴五首

王守仁

旅况萧条寄草堂,虚檐落日自生凉。lǚ kuàng xiāo tiáo jì cǎo táng,xū yán luò rì zì shēng liáng。
芳春已共烟花尽,孟夏俄惊草木长。fāng chūn yǐ gòng yān huā jǐn,mèng xià é jīng cǎo mù zhǎng。
绝壁千寻凌杳霭,深岩六月宿冰霜。jué bì qiān xún líng yǎo ǎi,shēn yán liù yuè sù bīng shuāng。
人间不有宣尼叟,谁信申韩未是刚?rén jiān bù yǒu xuān ní sǒu,shuí xìn shēn hán wèi shì gāng?

龙冈漫兴五首

王守仁

路僻官卑病益闲,空林惟听鸟间关。lù pì guān bēi bìng yì xián,kōng lín wéi tīng niǎo jiān guān。
地无医药凭书卷,身处蛮夷亦故山。dì wú yī yào píng shū juǎn,shēn chù mán yí yì gù shān。
用世谩怀伊尹耻,思家独切老莱斑。yòng shì mán huái yī yǐn chǐ,sī jiā dú qiè lǎo lái bān。
梦魂兼喜无馀事,只在耶溪舜水湾。mèng hún jiān xǐ wú yú shì,zhǐ zài yé xī shùn shuǐ wān。

龙冈漫兴五首

王守仁

卧龙一去忘消息,千古龙冈漫有名。wò lóng yī qù wàng xiāo xī,qiān gǔ lóng gāng màn yǒu míng。
草屋何人方管乐,桑间无耳听咸英。cǎo wū hé rén fāng guǎn lè,sāng jiān wú ěr tīng xián yīng。
江沙漠漠遗云鸟,草木萧萧动甲兵。jiāng shā mò mò yí yún niǎo,cǎo mù xiāo xiāo dòng jiǎ bīng。
好共鹿门庞处士,相期采药入青冥。hǎo gòng lù mén páng chù shì,xiāng qī cǎi yào rù qīng míng。

龙冈漫兴五首

王守仁

归与吾道在沧浪,颜氏何曾击柝忙?guī yǔ wú dào zài cāng làng,yán shì hé céng jī tuò máng?
枉尺已非贤者事,斩轮徒有古人方。wǎng chǐ yǐ fēi xián zhě shì,zhǎn lún tú yǒu gǔ rén fāng。
白云晚忆归岩洞,苍藓春应遍石床。bái yún wǎn yì guī yán dòng,cāng xiǎn chūn yīng biàn shí chuáng。
寄语峰头双白鹤,野夫终不久龙场。jì yǔ fēng tóu shuāng bái hè,yě fū zhōng bù jiǔ lóng chǎng。

答毛拙庵见招书院

王守仁

野夫病卧成疏懒,书卷长抛旧学荒。yě fū bìng wò chéng shū lǎn,shū juǎn zhǎng pāo jiù xué huāng。
岂有威仪堪法象?qǐ yǒu wēi yí kān fǎ xiàng?
实惭文檄过称扬。shí cán wén xí guò chēng yáng。
移居正拟投医肆,虚席仍烦避讲堂。yí jū zhèng nǐ tóu yī sì,xū xí réng fán bì jiǎng táng。
范我定应无所获,空令多士笑王良。fàn wǒ dìng yīng wú suǒ huò,kōng lìng duō shì xiào wáng liáng。

老桧

王守仁

老桧斜生古驿傍,客来系马解衣裳。lǎo guì xié shēng gǔ yì bàng,kè lái xì mǎ jiě yī shang。
托根非所还怜汝,直干不挠终异常。tuō gēn fēi suǒ hái lián rǔ,zhí gàn bù náo zhōng yì cháng。
风雪凛然存节概,刮摩聊尔见文章。fēng xuě lǐn rán cún jié gài,guā mó liáo ěr jiàn wén zhāng。
何当移植山林下,偃蹇从渠拂汉苍。hé dāng yí zhí shān lín xià,yǎn jiǎn cóng qú fú hàn cāng。

却巫

王守仁

卧病空山无药石,相传土俗事神巫。wò bìng kōng shān wú yào shí,xiāng chuán tǔ sú shì shén wū。
吾行久矣将焉祷?wú xíng jiǔ yǐ jiāng yān dǎo?
众议纷然反见迂。zhòng yì fēn rán fǎn jiàn yū。
积习片言容未解,舆情三月或应孚。jī xí piàn yán róng wèi jiě,yú qíng sān yuè huò yīng fú。
也知伯有能为厉,自笑孙侨非丈夫。yě zhī bó yǒu néng wèi lì,zì xiào sūn qiáo fēi zhàng fū。

过天生桥

王守仁

水光如练落长松,云际天桥隐白虹。shuǐ guāng rú liàn luò zhǎng sōng,yún jì tiān qiáo yǐn bái hóng。
辽鹤不来华表烂,仙人一去石桥空。liáo hè bù lái huá biǎo làn,xiān rén yī qù shí qiáo kōng。
徒闻鹊驾横秋夕,谩说秦鞭到海东。tú wén què jià héng qiū xī,mán shuō qín biān dào hǎi dōng。
移放长江还济险,可怜虚却万山中。yí fàng zhǎng jiāng hái jì xiǎn,kě lián xū què wàn shān zhōng。

南霁云祠

王守仁

死矣中丞莫谩疑,孤城援绝久知危。sǐ yǐ zhōng chéng mò mán yí,gū chéng yuán jué jiǔ zhī wēi。
贺兰未灭空遗恨,南八如生定有为。hè lán wèi miè kōng yí hèn,nán bā rú shēng dìng yǒu wèi。
风雨长廊嘶铁马,松杉阴雾卷灵旗。fēng yǔ zhǎng láng sī tiě mǎ,sōng shān yīn wù juǎn líng qí。
英魂千载知何处?yīng hún qiān zài zhī hé chù?
岁岁边人赛旅祠。suì suì biān rén sài lǚ cí。

春晴

王守仁

林下春晴风渐和,高岩残雪已无多。lín xià chūn qíng fēng jiàn hé,gāo yán cán xuě yǐ wú duō。
游丝冉冉花枝静,青璧迢迢白鸟过。yóu sī rǎn rǎn huā zhī jìng,qīng bì tiáo tiáo bái niǎo guò。
忽向山中怀旧侣,几从洞口梦烟萝。hū xiàng shān zhōng huái jiù lǚ,jǐ cóng dòng kǒu mèng yān luó。
客衣尘土终须换,好与湖边长芰荷。kè yī chén tǔ zhōng xū huàn,hǎo yǔ hú biān zhǎng jì hé。

陆广晓发

王守仁

初日曈曈似晓霞,雨痕新霁渡头沙。chū rì tóng tóng shì xiǎo xiá,yǔ hén xīn jì dù tóu shā。
溪深几曲云藏峡,树老千年雪作花。xī shēn jǐ qū yún cáng xiá,shù lǎo qiān nián xuě zuò huā。
白鸟去边回驿路,青崖缺处见人家。bái niǎo qù biān huí yì lù,qīng yá quē chù jiàn rén jiā。
遍行奇胜才经此,江上无劳羡九华。biàn xíng qí shèng cái jīng cǐ,jiāng shàng wú láo xiàn jiǔ huá。
4571234567»