古诗词

泰山高次王内翰司献韵

王守仁

欧生诚楚人,但识庐山高,庐山之高犹可计寻丈。ōu shēng chéng chǔ rén,dàn shí lú shān gāo,lú shān zhī gāo yóu kě jì xún zhàng。
若夫泰山,仰视恍惚,吾不知其尚在青天之下乎,其已直出青天上?ruò fū tài shān,yǎng shì huǎng hū,wú bù zhī qí shàng zài qīng tiān zhī xià hū,qí yǐ zhí chū qīng tiān shàng?
我欲仿拟试作《泰山高》,但恐培塿之见未能测识高大,笔底难具状。wǒ yù fǎng nǐ shì zuò tài shān gāo,dàn kǒng péi lǒu zhī jiàn wèi néng cè shí gāo dà,bǐ dǐ nán jù zhuàng。
扶舆磅礴元气钟,突兀半遮天地东。fú yú bàng bó yuán qì zhōng,tū wù bàn zhē tiān dì dōng。
南衡北恒西泰华,俯视伛偻谁争雄?nán héng běi héng xī tài huá,fǔ shì yǔ lóu shuí zhēng xióng?
人寰茫昧乍隐见,雷雨初解开鸿蒙。rén huán máng mèi zhà yǐn jiàn,léi yǔ chū jiě kāi hóng méng。
绣壁丹梯,烟霏霭䨴。xiù bì dān tī,yān fēi ǎi duì。
海日初涌,照耀苍翠。hǎi rì chū yǒng,zhào yào cāng cuì。
平麓远抱沧海湾,日观正与扶桑对。píng lù yuǎn bào cāng hǎi wān,rì guān zhèng yǔ fú sāng duì。
听涛声之下泻,知百川之东会。tīng tāo shēng zhī xià xiè,zhī bǎi chuān zhī dōng huì。
天门石扇,豁然中开。tiān mén shí shàn,huō rán zhōng kāi。
幽崖邃谷,襞积隐埋。yōu yá suì gǔ,bì jī yǐn mái。
中有逐世之流,龟潜雌伏,餐霞吸秀于其间,往往怪谲多仙才。zhōng yǒu zhú shì zhī liú,guī qián cí fú,cān xiá xī xiù yú qí jiān,wǎng wǎng guài jué duō xiān cái。
上有百丈之飞湍,悬空络石穿云而直下,其源疑自青天来。shàng yǒu bǎi zhàng zhī fēi tuān,xuán kōng luò shí chuān yún ér zhí xià,qí yuán yí zì qīng tiān lái。
岩头肤寸出烟雾,须臾滂沱遍九垓。yán tóu fū cùn chū yān wù,xū yú pāng tuó biàn jiǔ gāi。
古来登封,七十二主。gǔ lái dēng fēng,qī shí èr zhǔ。
后来相效,纷纷如雨。hòu lái xiāng xiào,fēn fēn rú yǔ。
玉检金函无不为,只今埋没知何许?yù jiǎn jīn hán wú bù wèi,zhǐ jīn mái méi zhī hé xǔ?
但见白云犹复起封中,断碑无字天外日月磨刚风。dàn jiàn bái yún yóu fù qǐ fēng zhōng,duàn bēi wú zì tiān wài rì yuè mó gāng fēng。
飞尘过眼倏超忽,飘荡岂复有遗踪。fēi chén guò yǎn shū chāo hū,piāo dàng qǐ fù yǒu yí zōng。
天空翠华远,落日辞千峰。tiān kōng cuì huá yuǎn,luò rì cí qiān fēng。
鲁郊获麟,岐阳会凤。lǔ jiāo huò lín,qí yáng huì fèng。
明堂既毁,闷宫兴颂。míng táng jì huǐ,mèn gōng xīng sòng。
宣尼曳杖,逍遥一去不复来,幽泉呜咽而含悲,群峦拱揖如相送。xuān ní yè zhàng,xiāo yáo yī qù bù fù lái,yōu quán wū yàn ér hán bēi,qún luán gǒng yī rú xiāng sòng。
俯仰宇宙,千载相望。fǔ yǎng yǔ zhòu,qiān zài xiāng wàng。
堕山乔岳,尚被其光。duò shān qiáo yuè,shàng bèi qí guāng。
峻极配天,无敢颉颃。jùn jí pèi tiān,wú gǎn jié háng。
嗟予瞻眺门墙外,何能仿佛窥室堂?也来攀附摄遗迹,三千之下,不知亦许再拜占末行。jiē yǔ zhān tiào mén qiáng wài,hé néng fǎng fú kuī shì táng?yě lái pān fù shè yí jì,sān qiān zhī xià,bù zhī yì xǔ zài bài zhàn mò xíng。
吁嗟乎,泰山之高,其高不可极,半壁回首,此身不觉已在东斗傍。xū jiē hū,tài shān zhī gāo,qí gāo bù kě jí,bàn bì huí shǒu,cǐ shēn bù jué yǐ zài dōng dòu bàng。
王守仁

王守仁

王守仁(1472年10月31日-1529年1月9日),汉族,幼名云,字伯安,号阳明,封新建伯,谥文成,人称王阳明。明代最著名的思想家、文学家、哲学家和军事家。王阳明不仅是宋明心学的集大成者,一生事功也是赫赫有名,故称之为“真三不朽”其学术思想在中国、日本、朝鲜半岛以及东南亚国家乃至全球都有重要而深远的影响,因此,王守仁(心学集大成者)和孔子(儒学创始人)、孟子(儒学集大成者)、朱熹(理学集大成者)并称为孔、孟、朱、王。 王守仁的作品>>

猜您喜欢

雪夜

王守仁

天涯久客岁侵寻,茆屋新开枫树林。tiān yá jiǔ kè suì qīn xún,máo wū xīn kāi fēng shù lín。
渐惯省言因病齿,屡经多难解安心。jiàn guàn shěng yán yīn bìng chǐ,lǚ jīng duō nán jiě ān xīn。
犹怜未系苍生望,且得闲为白石吟。yóu lián wèi xì cāng shēng wàng,qiě dé xián wèi bái shí yín。
乘兴最堪风雪夜,小舟何日返山阴?chéng xīng zuì kān fēng xuě yè,xiǎo zhōu hé rì fǎn shān yīn?

元夕二首

王守仁

故园今夕是元宵,独向蛮村坐寂寥。gù yuán jīn xī shì yuán xiāo,dú xiàng mán cūn zuò jì liáo。
赖有遗经堪作伴,喜无车马过相邀。lài yǒu yí jīng kān zuò bàn,xǐ wú chē mǎ guò xiāng yāo。
春还草阁梅先动,月满虚庭雪未消。chūn hái cǎo gé méi xiān dòng,yuè mǎn xū tíng xuě wèi xiāo。
堂上花灯诸弟集,重闱应念一身遥。táng shàng huā dēng zhū dì jí,zhòng wéi yīng niàn yī shēn yáo。

元夕二首

王守仁

去年今日卧燕台,铜鼓中宵隐地雷。qù nián jīn rì wò yàn tái,tóng gǔ zhōng xiāo yǐn dì léi。
月傍苑楼灯彩淡,风传阁道马蹄回。yuè bàng yuàn lóu dēng cǎi dàn,fēng chuán gé dào mǎ tí huí。
炎荒万里频回首,羌笛三更谩自哀。yán huāng wàn lǐ pín huí shǒu,qiāng dí sān gèng mán zì āi。
尚忆先朝多乐事,孝皇曾为两宫开。shàng yì xiān cháo duō lè shì,xiào huáng céng wèi liǎng gōng kāi。

家僮作纸灯

王守仁

寥落荒村灯事赊,蛮奴试巧剪春纱。liáo luò huāng cūn dēng shì shē,mán nú shì qiǎo jiǎn chūn shā。
花枝绰约含轻雾,月色玲珑映绮霞。huā zhī chuò yuē hán qīng wù,yuè sè líng lóng yìng qǐ xiá。
取办不徒酬令节,赏心兼是惜年华。qǔ bàn bù tú chóu lìng jié,shǎng xīn jiān shì xī nián huá。
如何京国王侯第,一盏中人产十家。rú hé jīng guó wáng hóu dì,yī zhǎn zhōng rén chǎn shí jiā。

白云堂

王守仁

白云僧舍市桥东,别院回廊小径通。bái yún sēng shě shì qiáo dōng,bié yuàn huí láng xiǎo jìng tōng。
岁古檐松存独干,春还庭竹发新丛。suì gǔ yán sōng cún dú gàn,chūn hái tíng zhú fā xīn cóng。
晴窗暗映群峰雪,清梵长飘高阁风。qíng chuāng àn yìng qún fēng xuě,qīng fàn zhǎng piāo gāo gé fēng。
迁客从来甘寂寞,青鞋时过月明中。qiān kè cóng lái gān jì mò,qīng xié shí guò yuè míng zhōng。

来仙洞

王守仁

古洞春寒客到稀,绿苔荒径草霏霏。gǔ dòng chūn hán kè dào xī,lǜ tái huāng jìng cǎo fēi fēi。
书悬绝壁留僧偈,花发层萝绣佛衣。shū xuán jué bì liú sēng jì,huā fā céng luó xiù fú yī。
壶榼远从童冠集,杖藜随处宦情微。hú kē yuǎn cóng tóng guān jí,zhàng lí suí chù huàn qíng wēi。
石门遥锁阳明鹤,应笑山人久不归。shí mén yáo suǒ yáng míng hè,yīng xiào shān rén jiǔ bù guī。

木阁道中雪

王守仁

瘦马支离缘绝壁,连峰窅窕入层云。shòu mǎ zhī lí yuán jué bì,lián fēng yǎo tiǎo rù céng yún。
山村树暝惊鸦阵,涧道雪深逢鹿群。shān cūn shù míng jīng yā zhèn,jiàn dào xuě shēn féng lù qún。
冻合衡茅炊火断,望迷孤戍暮笳闻。dòng hé héng máo chuī huǒ duàn,wàng mí gū shù mù jiā wén。
正思讲习诸贤在,绛蜡清醅坐夜分。zhèng sī jiǎng xí zhū xián zài,jiàng là qīng pēi zuò yè fēn。

元夕雪用苏韵二首

王守仁

林间暮雪定归鸦,山外铃声报使车。lín jiān mù xuě dìng guī yā,shān wài líng shēng bào shǐ chē。
玉盏春光传柏叶,夜堂银烛乱檐花。yù zhǎn chūn guāng chuán bǎi yè,yè táng yín zhú luàn yán huā。
萧条音信愁边雁,迢递关河梦里家。xiāo tiáo yīn xìn chóu biān yàn,tiáo dì guān hé mèng lǐ jiā。
何日扁舟还旧隐,一蓑江上把鱼叉。hé rì biǎn zhōu hái jiù yǐn,yī suō jiāng shàng bǎ yú chā。

元夕雪用苏韵二首

王守仁

寒威入夜益廉纤,酒瓮炉床亦戒严。hán wēi rù yè yì lián xiān,jiǔ wèng lú chuáng yì jiè yán。
久客渐怜衣有结,蛮居长叹食无盐。jiǔ kè jiàn lián yī yǒu jié,mán jū zhǎng tàn shí wú yán。
饥豺正尔群当路,冻雀从渠自宿檐。jī chái zhèng ěr qún dāng lù,dòng què cóng qú zì sù yán。
阴极阳回知不远,兰芽行见发春尖。yīn jí yáng huí zhī bù yuǎn,lán yá xíng jiàn fā chūn jiān。

晓霁用前韵书怀二首

王守仁

双阙钟声起万鸦,禁城月色满朝车。shuāng quē zhōng shēng qǐ wàn yā,jìn chéng yuè sè mǎn cháo chē。
竟谁诗咏东曹桧,正忆梅开西寺花。jìng shuí shī yǒng dōng cáo guì,zhèng yì méi kāi xī sì huā。
此日天涯伤逐客,何年江上却还家?cǐ rì tiān yá shāng zhú kè,hé nián jiāng shàng què hái jiā?
曾无一字堪驱使,谩有虚名拟八叉。céng wú yī zì kān qū shǐ,mán yǒu xū míng nǐ bā chā。

晓霁用前韵书怀二首

王守仁

涧草岩花欲斗纤,溪风林雪故争严。jiàn cǎo yán huā yù dòu xiān,xī fēng lín xuě gù zhēng yán。
连歧尽说还宜麦,煮海何曾见作盐。lián qí jǐn shuō hái yí mài,zhǔ hǎi hé céng jiàn zuò yán。
路断暂怜无过客,病馀兼喜曝晴檐。lù duàn zàn lián wú guò kè,bìng yú jiān xǐ pù qíng yán。
谪居亦自多清绝,门外群峰玉笋尖。zhé jū yì zì duō qīng jué,mén wài qún fēng yù sǔn jiān。

次韵陆佥宪元日喜晴

王守仁

城里夕阳城外雪,相将十里异阴晴。chéng lǐ xī yáng chéng wài xuě,xiāng jiāng shí lǐ yì yīn qíng。
也知造物曾何意?yě zhī zào wù céng hé yì?
底是人心苦未平。dǐ shì rén xīn kǔ wèi píng。
柏府楼台衔倒景,茆茨松竹泻寒声。bǎi fǔ lóu tái xián dào jǐng,máo cí sōng zhú xiè hán shēng。
布衾莫谩愁僵卧,积素还多达曙明。bù qīn mò mán chóu jiāng wò,jī sù hái duō dá shǔ míng。

元夕木阁山火

王守仁

荒村灯夕偶逢晴,野烧峰头处处明。huāng cūn dēng xī ǒu féng qíng,yě shāo fēng tóu chù chù míng。
内苑但知鳌作岭,九门空说火为城。nèi yuàn dàn zhī áo zuò lǐng,jiǔ mén kōng shuō huǒ wèi chéng。
天应为我开奇观,地有兹山不世情。tiān yīng wèi wǒ kāi qí guān,dì yǒu zī shān bù shì qíng。
却恐炎威被松柏,休教玉石遂同赪。què kǒng yán wēi bèi sōng bǎi,xiū jiào yù shí suì tóng chēng。

夜宿汪氏园

王守仁

小阁藏身一斗方,夜深虚白自生光。xiǎo gé cáng shēn yī dòu fāng,yè shēn xū bái zì shēng guāng。
梁间来下徐生榻,座上惭无荀令香。liáng jiān lái xià xú shēng tà,zuò shàng cán wú xún lìng xiāng。
驿树雨声翻屋瓦,龙池月色浸书床。yì shù yǔ shēng fān wū wǎ,lóng chí yuè sè jìn shū chuáng。
他年贵竹传遗事,应说阳明旧草堂。tā nián guì zhú chuán yí shì,yīng shuō yáng míng jiù cǎo táng。

春行

王守仁

冬尽西归满山雪,春初复来花满山。dōng jǐn xī guī mǎn shān xuě,chūn chū fù lái huā mǎn shān。
白鸥乱浴清溪上,黄鸟双飞绿树间。bái ōu luàn yù qīng xī shàng,huáng niǎo shuāng fēi lǜ shù jiān。
物色变迁随转眼,人生岂得长朱颜。wù sè biàn qiān suí zhuǎn yǎn,rén shēng qǐ dé zhǎng zhū yán。
好将吾道从吾党,归把渔竿东海湾。hǎo jiāng wú dào cóng wú dǎng,guī bǎ yú gān dōng hǎi wān。