古诗词

百忍歌

唐寅

百忍歌,百忍歌,人生不忍将奈何?bǎi rěn gē,bǎi rěn gē,rén shēng bù rěn jiāng nài hé?
我今与汝歌百忍,汝当拍手笑呵呵!wǒ jīn yǔ rǔ gē bǎi rěn,rǔ dāng pāi shǒu xiào hē hē!
朝也忍,暮也忍;耻也忍,辱也忍;cháo yě rěn,mù yě rěn;chǐ yě rěn,rǔ yě rěn;
苦也忍,痛也忍;饥也忍,寒也忍;kǔ yě rěn,tòng yě rěn;jī yě rěn,hán yě rěn;
欺也忍,怒也忍;是也忍,非也忍;qī yě rěn,nù yě rěn;shì yě rěn,fēi yě rěn;
方寸之间当自省。fāng cùn zhī jiān dāng zì shěng。
道人何处未归来,痴云隔断须弥顶;dào rén hé chù wèi guī lái,chī yún gé duàn xū mí dǐng;
脚尖踢出一字关,万里西风吹月影;jiǎo jiān tī chū yī zì guān,wàn lǐ xī fēng chuī yuè yǐng;
天风冷冷山月白,分明照破无为镜。tiān fēng lěng lěng shān yuè bái,fēn míng zhào pò wú wèi jìng。
心花散,性地稳,得到此时梦初醒。xīn huā sàn,xìng dì wěn,dé dào cǐ shí mèng chū xǐng。
君不见如来割身痛也忍,孔子绝粮饥也忍;jūn bù jiàn rú lái gē shēn tòng yě rěn,kǒng zi jué liáng jī yě rěn;
韩信胯下辱也忍,闵子单衣寒也忍;hán xìn kuà xià rǔ yě rěn,mǐn zi dān yī hán yě rěn;
师德唾面羞也忍,刘宽污衣怒也忍;shī dé tuò miàn xiū yě rěn,liú kuān wū yī nù yě rěn;
不疑诬金欺也忍,张公九世百般忍;bù yí wū jīn qī yě rěn,zhāng gōng jiǔ shì bǎi bān rěn;
好也忍,歹也忍,都向心头自思忖。hǎo yě rěn,dǎi yě rěn,dōu xiàng xīn tóu zì sī cǔn。
囫囵吞却慄棘蓬,恁百忍歌,歌百忍;hú lún tūn què lì jí péng,nèn bǎi rěn gē,gē bǎi rěn;
忍是大人之气量,忍是君子之根本;rěn shì dà rén zhī qì liàng,rěn shì jūn zi zhī gēn běn;
能忍夏不热,能忍冬不冷:néng rěn xià bù rè,
能忍贫亦乐,能忍寿亦永;néng rěn pín yì lè,néng rěn shòu yì yǒng;
贵不忍则倾,富不忍则损;guì bù rěn zé qīng,fù bù rěn zé sǔn;
不忍小事变大事,不忍善事终成恨;bù rěn xiǎo shì biàn dà shì,bù rěn shàn shì zhōng chéng hèn;
父子不忍失慈孝,兄弟不忍失爱敬;fù zi bù rěn shī cí xiào,xiōng dì bù rěn shī ài jìng;
朋友不忍失义气,夫妇不忍多争竞;péng yǒu bù rěn shī yì qì,fū fù bù rěn duō zhēng jìng;
刘伶败了名,只为酒不忍;liú líng bài le míng,zhǐ wèi jiǔ bù rěn;
陈灵灭了国,只为色不忍;chén líng miè le guó,zhǐ wèi sè bù rěn;
石崇破了家,只为财不忍;shí chóng pò le jiā,zhǐ wèi cái bù rěn;
项羽送了命,只为气不忍;xiàng yǔ sòng le mìng,zhǐ wèi qì bù rěn;
如今犯罪人,都是不知忍;rú jīn fàn zuì rén,dōu shì bù zhī rěn;
古来创业人,谁个不是忍。gǔ lái chuàng yè rén,shuí gè bù shì rěn。
百忍歌,歌百忍;bǎi rěn gē,gē bǎi rěn;
仁者忍人所难忍,智者忍人所不忍。rén zhě rěn rén suǒ nán rěn,zhì zhě rěn rén suǒ bù rěn。
思前想后忍之方,装聋作哑忍之准;sī qián xiǎng hòu rěn zhī fāng,zhuāng lóng zuò yǎ rěn zhī zhǔn;
忍字可以走天下,忍字可以结邻近;rěn zì kě yǐ zǒu tiān xià,rěn zì kě yǐ jié lín jìn;
忍得淡泊可养神,忍得饥寒可立品;rěn dé dàn pō kě yǎng shén,rěn dé jī hán kě lì pǐn;
忍得勤苦有馀积,忍得荒淫无疾病;rěn dé qín kǔ yǒu yú jī,rěn dé huāng yín wú jí bìng;
忍得骨肉存人伦,忍得口腹全物命;rěn dé gǔ ròu cún rén lún,rěn dé kǒu fù quán wù mìng;
忍得语言免是非,忍得争斗消仇憾;rěn dé yǔ yán miǎn shì fēi,rěn dé zhēng dòu xiāo chóu hàn;
忍得人骂不回口,他的恶口自安靖;rěn dé rén mà bù huí kǒu,tā de è kǒu zì ān jìng;
忍得人打不回手,他的毒手自没劲;rěn dé rén dǎ bù huí shǒu,tā de dú shǒu zì méi jìn;
须知忍让真君子,莫说忍让是愚蠢;xū zhī rěn ràng zhēn jūn zi,mò shuō rěn ràng shì yú chǔn;
忍时人只笑痴呆,忍过人自知修省;rěn shí rén zhǐ xiào chī dāi,rěn guò rén zì zhī xiū shěng;
就是人笑也要忍,莫听人言便不忍;jiù shì rén xiào yě yào rěn,mò tīng rén yán biàn bù rěn;
世间愚人笑的忍,上天神明重的忍;shì jiān yú rén xiào de rěn,shàng tiān shén míng zhòng de rěn;
我若不是固要忍,人家不是更要忍;wǒ ruò bù shì gù yào rěn,rén jiā bù shì gèng yào rěn;
事来之时最要忍,事过之后又要忍;shì lái zhī shí zuì yào rěn,shì guò zhī hòu yòu yào rěn;
人生不怕百个忍,人生只怕一不忍;rén shēng bù pà bǎi gè rěn,rén shēng zhǐ pà yī bù rěn;
不忍百福皆雪消,一忍万祸皆灰烬。bù rěn bǎi fú jiē xuě xiāo,yī rěn wàn huò jiē huī jìn。
唐寅

唐寅

唐寅(1470—1523),字伯虎,一字子畏,号六如居士、桃花庵主、鲁国唐生、逃禅仙吏等,汉族,南直隶苏州吴县人。明代著名画家、文学家。据传他于明宪宗成化六年庚寅年寅月寅日寅时生。他玩世不恭而又才气横溢,诗文擅名,与祝允明、文征明、徐祯卿并称“江南四大才子(吴门四才子)”,画名更著,与沈周、文征明、仇英并称“吴门四家”。 唐寅的作品>>

猜您喜欢

题画廿四首

唐寅

松萝深径积莓苔,何事荆扉夜半开。sōng luó shēn jìng jī méi tái,hé shì jīng fēi yè bàn kāi。
犬吠嘹嘹惊夜梦,月明千里故人来。quǎn fèi liáo liáo jīng yè mèng,yuè míng qiān lǐ gù rén lái。

题画廿四首

唐寅

桃花浪暖锦层层,勤尔渔郎莫下罨。táo huā làng nuǎn jǐn céng céng,qín ěr yú láng mò xià yǎn。
恐有鲤鱼鳞甲变,龙门三月要蜚腾。kǒng yǒu lǐ yú lín jiǎ biàn,lóng mén sān yuè yào fēi téng。

题画廿四首

唐寅

雪压江村阵作寒,园林俱是玉花攒。xuě yā jiāng cūn zhèn zuò hán,yuán lín jù shì yù huā zǎn。
急须沽酒浇清冻,亦有疏梅唤客看。jí xū gū jiǔ jiāo qīng dòng,yì yǒu shū méi huàn kè kàn。

题画廿四首

唐寅

柴门深掩雪洋洋,榾柮能清此夜长。chái mén shēn yǎn xuě yáng yáng,gǔ duò néng qīng cǐ yè zhǎng。
最是诗人安稳处,一编文字一炉香。zuì shì shī rén ān wěn chù,yī biān wén zì yī lú xiāng。

烧药图

唐寅

人来种杏不虚寻,仿佛庐山小径深。rén lái zhǒng xìng bù xū xún,fǎng fú lú shān xiǎo jìng shēn。
常向静中参大道,不因忙里庆清吟。cháng xiàng jìng zhōng cān dà dào,bù yīn máng lǐ qìng qīng yín。
愿随化雨之春泽,未许云间一片心。yuàn suí huà yǔ zhī chūn zé,wèi xǔ yún jiān yī piàn xīn。
老我近来多肺疾,如另紫雪把烦襟。lǎo wǒ jìn lái duō fèi jí,rú lìng zǐ xuě bǎ fán jīn。

一世歌

唐寅

人生七十古来少,前除幼年后除老。rén shēng qī shí gǔ lái shǎo,qián chú yòu nián hòu chú lǎo。
中间光阴不多时,又有炎霜与烦恼。zhōng jiān guāng yīn bù duō shí,yòu yǒu yán shuāng yǔ fán nǎo。
花前月下得高歌,急需满把金樽倒。huā qián yuè xià dé gāo gē,jí xū mǎn bǎ jīn zūn dào。
世人钱多赚不尽,朝里官多做不了。shì rén qián duō zhuàn bù jǐn,cháo lǐ guān duō zuò bù le。
官大钱多心转忧,落得自家头白早。guān dà qián duō xīn zhuǎn yōu,luò dé zì jiā tóu bái zǎo。
春夏秋冬捻指间,钟送黄昏鸡报晓。chūn xià qiū dōng niǎn zhǐ jiān,zhōng sòng huáng hūn jī bào xiǎo。
请君细点眼前人,一年一度埋荒草。qǐng jūn xì diǎn yǎn qián rén,yī nián yī dù mái huāng cǎo。
草里高低多少坟,一年一半无人扫。cǎo lǐ gāo dī duō shǎo fén,yī nián yī bàn wú rén sǎo。

一年歌

唐寅

一年三百六十日,春夏秋冬各九十。yī nián sān bǎi liù shí rì,chūn xià qiū dōng gè jiǔ shí。
冬寒夏热最叹当,寒则如刀热如炙。dōng hán xià rè zuì tàn dāng,hán zé rú dāo rè rú zhì。
春三秋九号温和,天气温和风雨多。chūn sān qiū jiǔ hào wēn hé,tiān qì wēn hé fēng yǔ duō。
一年细算良辰少,况且叹逢美景何。yī nián xì suàn liáng chén shǎo,kuàng qiě tàn féng měi jǐng hé。
美景良辰淌遭遇,又有赏心并乐事。měi jǐng liáng chén tǎng zāo yù,yòu yǒu shǎng xīn bìng lè shì。
不烧高烛照芳樽,也是虚生在人世。bù shāo gāo zhú zhào fāng zūn,yě shì xū shēng zài rén shì。
古人有这达矣哉,劝人秉烛夜游来。gǔ rén yǒu zhè dá yǐ zāi,quàn rén bǐng zhú yè yóu lái。
春宵一刻千金价,我道千金买不回。chūn xiāo yī kè qiān jīn jià,wǒ dào qiān jīn mǎi bù huí。

山水图

唐寅

空山绝人迹,阒寂如隔世。kōng shān jué rén jì,qù jì rú gé shì。
泉头自趺坐,鹃声出枫树。quán tóu zì fū zuò,juān shēng chū fēng shù。

山居客至图

唐寅

红树黄茅野老家,日高山犬吠篱笆。hóng shù huáng máo yě lǎo jiā,rì gāo shān quǎn fèi lí bā。
合村会议无他事,定是人来借花时。hé cūn huì yì wú tā shì,dìng shì rén lái jiè huā shí。

五王夜燕图

唐寅

积善坊中五王宅,重楼复阁辉金碧。jī shàn fāng zhōng wǔ wáng zhái,zhòng lóu fù gé huī jīn bì。
大衾长枕共春秋,斗鸡走狗连朝夕。dà qīn zhǎng zhěn gòng chūn qiū,dòu jī zǒu gǒu lián cháo xī。
花萼楼前夜开燕,沉水凝烟灯吐焰。huā è lóu qián yè kāi yàn,chén shuǐ níng yān dēng tǔ yàn。
列坐申王兴岐薜,让皇降席同南面。liè zuò shēn wáng xīng qí bì,ràng huáng jiàng xí tóng nán miàn。
昆仑琵琶凉州歌,当时进御染云和。kūn lún pí pá liáng zhōu gē,dāng shí jìn yù rǎn yún hé。
宫声不属商声暴,琵声起少琶声多。gōng shēng bù shǔ shāng shēng bào,pí shēng qǐ shǎo pá shēng duō。
独有汝阳知律吕,曾把流离陈明主。dú yǒu rǔ yáng zhī lǜ lǚ,céng bǎ liú lí chén míng zhǔ。
他日回銮蜀道中,不教审听铃淋雨。tā rì huí luán shǔ dào zhōng,bù jiào shěn tīng líng lín yǔ。

无题

唐寅

秋千荡舞腰肢嫩,窈窕娇娜与云平。qiū qiān dàng wǔ yāo zhī nèn,yǎo tiǎo jiāo nà yǔ yún píng。
咯咯笑声郎仰面,竹林深处唤小名。gē gē xiào shēng láng yǎng miàn,zhú lín shēn chù huàn xiǎo míng。

无题

唐寅

铁肩担道义,生为人杰。tiě jiān dān dào yì,shēng wèi rén jié。
巨笔着文章,死亦鬼雄。jù bǐ zhe wén zhāng,sǐ yì guǐ xióng。

无题

唐寅

兴发总关情,自落霞孤鹜,秋水长天,幸此地湖山无恙。xīng fā zǒng guān qíng,zì luò xiá gū wù,qiū shuǐ zhǎng tiān,xìng cǐ dì hú shān wú yàng。
古今才一瞬,问江上才人,阁中帝子,比当年风景如何。gǔ jīn cái yī shùn,wèn jiāng shàng cái rén,gé zhōng dì zi,bǐ dāng nián fēng jǐng rú hé。

月来高

唐寅

烟锁垂杨院,日长绣帘卷。yān suǒ chuí yáng yuàn,rì zhǎng xiù lián juǎn。
人静莺聱细,花落垂门掩。rén jìng yīng áo xì,huā luò chuí mén yǎn。
薄幸不来,羞睹画梁燕。báo xìng bù lái,xiū dǔ huà liáng yàn。
天涯咫尺,咫尺情人远。tiān yá zhǐ chǐ,zhǐ chǐ qíng rén yuǎn。
只怕路阻蓝桥,无由得见天。zhǐ pà lù zǔ lán qiáo,wú yóu dé jiàn tiān。
天若肯周全,除非是梦里相逢,把奴衷肠诉一遍。tiān ruò kěn zhōu quán,chú fēi shì mèng lǐ xiāng féng,bǎ nú zhōng cháng sù yī biàn。

对竹图

唐寅

箪瓢不厌久沉伦,投着虚怀好主人。dān piáo bù yàn jiǔ chén lún,tóu zhe xū huái hǎo zhǔ rén。
榻上氍毹黄叶满,清风日日坐阳春。tà shàng qú shū huáng yè mǎn,qīng fēng rì rì zuò yáng chūn。
此君少与契忘形,何独相延厌客星。cǐ jūn shǎo yǔ qì wàng xíng,hé dú xiāng yán yàn kè xīng。
苔满西阶人迹断,百年相对眼青青。tái mǎn xī jiē rén jì duàn,bǎi nián xiāng duì yǎn qīng qīng。