古诗词

百忍歌

唐寅

百忍歌,百忍歌,人生不忍将奈何?bǎi rěn gē,bǎi rěn gē,rén shēng bù rěn jiāng nài hé?
我今与汝歌百忍,汝当拍手笑呵呵!wǒ jīn yǔ rǔ gē bǎi rěn,rǔ dāng pāi shǒu xiào hē hē!
朝也忍,暮也忍;耻也忍,辱也忍;cháo yě rěn,mù yě rěn;chǐ yě rěn,rǔ yě rěn;
苦也忍,痛也忍;饥也忍,寒也忍;kǔ yě rěn,tòng yě rěn;jī yě rěn,hán yě rěn;
欺也忍,怒也忍;是也忍,非也忍;qī yě rěn,nù yě rěn;shì yě rěn,fēi yě rěn;
方寸之间当自省。fāng cùn zhī jiān dāng zì shěng。
道人何处未归来,痴云隔断须弥顶;dào rén hé chù wèi guī lái,chī yún gé duàn xū mí dǐng;
脚尖踢出一字关,万里西风吹月影;jiǎo jiān tī chū yī zì guān,wàn lǐ xī fēng chuī yuè yǐng;
天风冷冷山月白,分明照破无为镜。tiān fēng lěng lěng shān yuè bái,fēn míng zhào pò wú wèi jìng。
心花散,性地稳,得到此时梦初醒。xīn huā sàn,xìng dì wěn,dé dào cǐ shí mèng chū xǐng。
君不见如来割身痛也忍,孔子绝粮饥也忍;jūn bù jiàn rú lái gē shēn tòng yě rěn,kǒng zi jué liáng jī yě rěn;
韩信胯下辱也忍,闵子单衣寒也忍;hán xìn kuà xià rǔ yě rěn,mǐn zi dān yī hán yě rěn;
师德唾面羞也忍,刘宽污衣怒也忍;shī dé tuò miàn xiū yě rěn,liú kuān wū yī nù yě rěn;
不疑诬金欺也忍,张公九世百般忍;bù yí wū jīn qī yě rěn,zhāng gōng jiǔ shì bǎi bān rěn;
好也忍,歹也忍,都向心头自思忖。hǎo yě rěn,dǎi yě rěn,dōu xiàng xīn tóu zì sī cǔn。
囫囵吞却慄棘蓬,恁百忍歌,歌百忍;hú lún tūn què lì jí péng,nèn bǎi rěn gē,gē bǎi rěn;
忍是大人之气量,忍是君子之根本;rěn shì dà rén zhī qì liàng,rěn shì jūn zi zhī gēn běn;
能忍夏不热,能忍冬不冷:néng rěn xià bù rè,
能忍贫亦乐,能忍寿亦永;néng rěn pín yì lè,néng rěn shòu yì yǒng;
贵不忍则倾,富不忍则损;guì bù rěn zé qīng,fù bù rěn zé sǔn;
不忍小事变大事,不忍善事终成恨;bù rěn xiǎo shì biàn dà shì,bù rěn shàn shì zhōng chéng hèn;
父子不忍失慈孝,兄弟不忍失爱敬;fù zi bù rěn shī cí xiào,xiōng dì bù rěn shī ài jìng;
朋友不忍失义气,夫妇不忍多争竞;péng yǒu bù rěn shī yì qì,fū fù bù rěn duō zhēng jìng;
刘伶败了名,只为酒不忍;liú líng bài le míng,zhǐ wèi jiǔ bù rěn;
陈灵灭了国,只为色不忍;chén líng miè le guó,zhǐ wèi sè bù rěn;
石崇破了家,只为财不忍;shí chóng pò le jiā,zhǐ wèi cái bù rěn;
项羽送了命,只为气不忍;xiàng yǔ sòng le mìng,zhǐ wèi qì bù rěn;
如今犯罪人,都是不知忍;rú jīn fàn zuì rén,dōu shì bù zhī rěn;
古来创业人,谁个不是忍。gǔ lái chuàng yè rén,shuí gè bù shì rěn。
百忍歌,歌百忍;bǎi rěn gē,gē bǎi rěn;
仁者忍人所难忍,智者忍人所不忍。rén zhě rěn rén suǒ nán rěn,zhì zhě rěn rén suǒ bù rěn。
思前想后忍之方,装聋作哑忍之准;sī qián xiǎng hòu rěn zhī fāng,zhuāng lóng zuò yǎ rěn zhī zhǔn;
忍字可以走天下,忍字可以结邻近;rěn zì kě yǐ zǒu tiān xià,rěn zì kě yǐ jié lín jìn;
忍得淡泊可养神,忍得饥寒可立品;rěn dé dàn pō kě yǎng shén,rěn dé jī hán kě lì pǐn;
忍得勤苦有馀积,忍得荒淫无疾病;rěn dé qín kǔ yǒu yú jī,rěn dé huāng yín wú jí bìng;
忍得骨肉存人伦,忍得口腹全物命;rěn dé gǔ ròu cún rén lún,rěn dé kǒu fù quán wù mìng;
忍得语言免是非,忍得争斗消仇憾;rěn dé yǔ yán miǎn shì fēi,rěn dé zhēng dòu xiāo chóu hàn;
忍得人骂不回口,他的恶口自安靖;rěn dé rén mà bù huí kǒu,tā de è kǒu zì ān jìng;
忍得人打不回手,他的毒手自没劲;rěn dé rén dǎ bù huí shǒu,tā de dú shǒu zì méi jìn;
须知忍让真君子,莫说忍让是愚蠢;xū zhī rěn ràng zhēn jūn zi,mò shuō rěn ràng shì yú chǔn;
忍时人只笑痴呆,忍过人自知修省;rěn shí rén zhǐ xiào chī dāi,rěn guò rén zì zhī xiū shěng;
就是人笑也要忍,莫听人言便不忍;jiù shì rén xiào yě yào rěn,mò tīng rén yán biàn bù rěn;
世间愚人笑的忍,上天神明重的忍;shì jiān yú rén xiào de rěn,shàng tiān shén míng zhòng de rěn;
我若不是固要忍,人家不是更要忍;wǒ ruò bù shì gù yào rěn,rén jiā bù shì gèng yào rěn;
事来之时最要忍,事过之后又要忍;shì lái zhī shí zuì yào rěn,shì guò zhī hòu yòu yào rěn;
人生不怕百个忍,人生只怕一不忍;rén shēng bù pà bǎi gè rěn,rén shēng zhǐ pà yī bù rěn;
不忍百福皆雪消,一忍万祸皆灰烬。bù rěn bǎi fú jiē xuě xiāo,yī rěn wàn huò jiē huī jìn。
唐寅

唐寅

唐寅(1470—1523),字伯虎,一字子畏,号六如居士、桃花庵主、鲁国唐生、逃禅仙吏等,汉族,南直隶苏州吴县人。明代著名画家、文学家。据传他于明宪宗成化六年庚寅年寅月寅日寅时生。他玩世不恭而又才气横溢,诗文擅名,与祝允明、文征明、徐祯卿并称“江南四大才子(吴门四才子)”,画名更著,与沈周、文征明、仇英并称“吴门四家”。 唐寅的作品>>

猜您喜欢

白乐天图

唐寅

苏州刺史白尚书,病骨萧条酒盏疏。sū zhōu cì shǐ bái shàng shū,bìng gǔ xiāo tiáo jiǔ zhǎn shū。
到老杨枝亦辞去,张娟林态竟如何。dào lǎo yáng zhī yì cí qù,zhāng juān lín tài jìng rú hé。

伤内

唐寅

凄凄白露零,百卉谢芬芳;qī qī bái lù líng,bǎi huì xiè fēn fāng;
槿花易衰歇,桂枝就销亡;jǐn huā yì shuāi xiē,guì zhī jiù xiāo wáng;
迷途无往驾,款款何从将;mí tú wú wǎng jià,kuǎn kuǎn hé cóng jiāng;
晓月丽尘梁,白日照春阳;xiǎo yuè lì chén liáng,bái rì zhào chūn yáng;
扰景念畴昔,肝裂魂飘扬。rǎo jǐng niàn chóu xī,gān liè hún piāo yáng。

江南行

唐寅

梅子坠花茭孕笋,江南山郭朝晖静。méi zi zhuì huā jiāo yùn sǔn,jiāng nán shān guō cháo huī jìng。
残春鞋袜试东郭,绿池横浸红桥影。cán chūn xié wà shì dōng guō,lǜ chí héng jìn hóng qiáo yǐng。
古人行处青苔冷,馆娃官锁西施井。gǔ rén xíng chù qīng tái lěng,guǎn wá guān suǒ xī shī jǐng。
低头照井脱纱巾,惊看白发已如尘。dī tóu zhào jǐng tuō shā jīn,jīng kàn bái fā yǐ rú chén。
人命促,光阴急,泪痕渍酒清袗湿。rén mìng cù,guāng yīn jí,lèi hén zì jiǔ qīng zhěn shī。
少年去,追不及,仰看乌没天凝碧。shǎo nián qù,zhuī bù jí,yǎng kàn wū méi tiān níng bì。
铸鼎铭钟封爵邑,功名让与英雄立。zhù dǐng míng zhōng fēng jué yì,gōng míng ràng yǔ yīng xióng lì。
浮生聚散是浮萍,何须日夜苦蝇营。fú shēng jù sàn shì fú píng,hé xū rì yè kǔ yíng yíng。

观鳌山

唐寅

禁卫森严夜寂寥,灯山忽见翠召荛。jìn wèi sēn yán yè jì liáo,dēng shān hū jiàn cuì zhào ráo。
六鳌并驾神仙府,双鹊连成帝子桥。liù áo bìng jià shén xiān fǔ,shuāng què lián chéng dì zi qiáo。
星振珠光铺锦绣,月分金影乱琼瑶。xīng zhèn zhū guāng pù jǐn xiù,yuè fēn jīn yǐng luàn qióng yáo。
顾身已自登缑岭,何必秦姬奏洞箫。gù shēn yǐ zì dēng gōu lǐng,hé bì qín jī zòu dòng xiāo。

严滩

唐寅

汉皇故人钓鱼矶,渔矶犹昔世人非。hàn huáng gù rén diào yú jī,yú jī yóu xī shì rén fēi。
青松满山响樵斧,白舸落日晒客衣。qīng sōng mǎn shān xiǎng qiáo fǔ,bái gě luò rì shài kè yī。
眠牛立马谁家牧,鸂鶒鸬鹢无数飞。mián niú lì mǎ shuí jiā mù,xī chì lú yì wú shù fēi。
嗟余漂泊随饘粥,渺渺江湖何所归。jiē yú piāo pō suí zhān zhōu,miǎo miǎo jiāng hú hé suǒ guī。

伯虎扮乞儿,作诗骗酒

唐寅

一上一上又一上,一上直到高山上。yī shàng yī shàng yòu yī shàng,yī shàng zhí dào gāo shān shàng。
举头红日白云低,四海五湖皆一望。jǔ tóu hóng rì bái yún dī,sì hǎi wǔ hú jiē yī wàng。

宫妃夜游图

唐寅

融融温暖香肌体,牡丹芍药都难比。róng róng wēn nuǎn xiāng jī tǐ,mǔ dān sháo yào dōu nán bǐ。
钗垂宝髻甚娇羞,花雪飞散青霄里。chāi chuí bǎo jì shén jiāo xiū,huā xuě fēi sàn qīng xiāo lǐ。

思秋香

唐寅

想煞你,当初一见好至诚。xiǎng shā nǐ,dāng chū yī jiàn hǎo zhì chéng。
想煞你,身材苗条脸儿俊。xiǎng shā nǐ,shēn cái miáo tiáo liǎn ér jùn。
想煞你,花月下好句联吟。xiǎng shā nǐ,huā yuè xià hǎo jù lián yín。
想煞你,叫着小名儿低声应。xiǎng shā nǐ,jiào zhe xiǎo míng ér dī shēng yīng。
想煞你,临别前苦叮宁。xiǎng shā nǐ,lín bié qián kǔ dīng níng。
这衷肠事儿略略诉,却落得眼睁睁。zhè zhōng cháng shì ér lüè lüè sù,què luò dé yǎn zhēng zhēng。
眼睁睁望着灯前壁上,壁上形怜影。yǎn zhēng zhēng wàng zhe dēng qián bì shàng,bì shàng xíng lián yǐng。

浔阳送别图

唐寅

寂寞浔阳白司马,青袗掩骭官僚下。jì mò xún yáng bái sī mǎ,qīng zhěn yǎn gàn guān liáo xià。
献纳亲会批逆鳞,忽以谗言弃于野。xiàn nà qīn huì pī nì lín,hū yǐ chán yán qì yú yě。
当时藩镇在谋逆,谋以如公不易得。dāng shí fān zhèn zài móu nì,móu yǐ rú gōng bù yì dé。
欲济时难须异才,琐尾小人有何益。yù jì shí nán xū yì cái,suǒ wěi xiǎo rén yǒu hé yì。
谠言不用时事危,忠臣志士最堪悲。dǎng yán bù yòng shí shì wēi,zhōng chén zhì shì zuì kān bēi。
一曲琵琶泪如把,况是秋风送别时。yī qū pí pá lèi rú bǎ,kuàng shì qiū fēng sòng bié shí。
是非公论日纷纷,不在朝廷在野人。shì fēi gōng lùn rì fēn fēn,bù zài cháo tíng zài yě rén。
他日江州茅屋底,年年伏腊赛鸡豚。tā rì jiāng zhōu máo wū dǐ,nián nián fú là sài jī tún。

美人图

唐寅

只为怜春色,新红折一枚。zhǐ wèi lián chūn sè,xīn hóng zhé yī méi。
余香盈翠袖,偏惹蝶蜂随。yú xiāng yíng cuì xiù,piān rě dié fēng suí。
梦断碧纱橱,窗外闻鹈鴂。mèng duàn bì shā chú,chuāng wài wén tí jué。
清怨托琵琶,怨极终难说。qīng yuàn tuō pí pá,yuàn jí zhōng nán shuō。

美人图

唐寅

鸾钗压鬓髻偏新,雾湿云低别种情。luán chāi yā bìn jì piān xīn,wù shī yún dī bié zhǒng qíng。
最是含羞无那意,故将结发试穿针。zuì shì hán xiū wú nà yì,gù jiāng jié fā shì chuān zhēn。

香柳娘

唐寅

隔帘栊鸟声,隔帘栊鸟声,把人惊觉。gé lián lóng niǎo shēng,gé lián lóng niǎo shēng,bǎ rén jīng jué。
梦回蝴蝶巫山庙。mèng huí hú dié wū shān miào。
我心中恨着,我心中恨着。wǒ xīn zhōng hèn zhe,wǒ xīn zhōng hèn zhe。
云散楚峰高,凤去秦楼悄。yún sàn chǔ fēng gāo,fèng qù qín lóu qiāo。
怕今宵琴瑟,怕今宵琴瑟。pà jīn xiāo qín sè,pà jīn xiāo qín sè。
你在在何方弄调,撇得我纱窗月晓。nǐ zài zài hé fāng nòng diào,piē dé wǒ shā chuāng yuè xiǎo。

席上答王履吉

唐寅

我观古昔之英雄,慷慨然诺杯酒中。wǒ guān gǔ xī zhī yīng xióng,kāng kǎi rán nuò bēi jiǔ zhōng。
义重生轻死知己,所以与人成大功。yì zhòng shēng qīng sǐ zhī jǐ,suǒ yǐ yǔ rén chéng dà gōng。
我观今日之才彦,交不以心惟以面。wǒ guān jīn rì zhī cái yàn,jiāo bù yǐ xīn wéi yǐ miàn。
面前斟酒酒未寒,面未变时心已变。miàn qián zhēn jiǔ jiǔ wèi hán,miàn wèi biàn shí xīn yǐ biàn。
区区已作老村庄,英雄才彦不敢当。qū qū yǐ zuò lǎo cūn zhuāng,yīng xióng cái yàn bù gǎn dāng。
但恨今人不如古,高歌伐木天沧浪。dàn hèn jīn rén bù rú gǔ,gāo gē fá mù tiān cāng làng。
感君称我为奇士,又言天下无相似。gǎn jūn chēng wǒ wèi qí shì,yòu yán tiān xià wú xiāng shì。
庸庸碌碌我何奇,有酒与君斟酌之。yōng yōng lù lù wǒ hé qí,yǒu jiǔ yǔ jūn zhēn zhuó zhī。

恩仇

唐寅

恩多成怨,悔只悔,当初不识风流面。ēn duō chéng yuàn,huǐ zhǐ huǐ,dāng chū bù shí fēng liú miàn。
恩变作仇,顿忘了神前咒,她待要罢手,我何曾开口。ēn biàn zuò chóu,dùn wàng le shén qián zhòu,tā dài yào bà shǒu,wǒ hé céng kāi kǒu。

桃花雨过图

唐寅

桃花雨过水连天,古树高岸乱玉泉。táo huā yǔ guò shuǐ lián tiān,gǔ shù gāo àn luàn yù quán。
独立溪头穷物理,不知斜日落平川。dú lì xī tóu qióng wù lǐ,bù zhī xié rì luò píng chuān。