古诗词

上巳日作时落第客京师

冯惟敏

三月三日东风恶,满城桃李都摇落。sān yuè sān rì dōng fēng è,mǎn chéng táo lǐ dōu yáo luò。
乍随飘扬入重云,还自低回委深壑。zhà suí piāo yáng rù zhòng yún,hái zì dī huí wěi shēn hè。
长安道上东复西,曲江池边路转迷。zhǎng ān dào shàng dōng fù xī,qū jiāng chí biān lù zhuǎn mí。
飞空不解作红雨,著土岂得为香泥。fēi kōng bù jiě zuò hóng yǔ,zhù tǔ qǐ dé wèi xiāng ní。
风声如雷尘如墨,行道之人长太息。fēng shēng rú léi chén rú mò,xíng dào zhī rén zhǎng tài xī。
春光犹有三之一,千树万树无颜色。chūn guāng yóu yǒu sān zhī yī,qiān shù wàn shù wú yán sè。
花开花落会有时,抵死不分狂风吹。huā kāi huā luò huì yǒu shí,dǐ sǐ bù fēn kuáng fēng chuī。
但愿周流御沟水,宁辞远别上林枝。dàn yuàn zhōu liú yù gōu shuǐ,níng cí yuǎn bié shàng lín zhī。
溟蒙澒洞满天地,仓皇未识东君意。míng méng hòng dòng mǎn tiān dì,cāng huáng wèi shí dōng jūn yì。
不遣红英点翠苔,玉阶那得留余媚。bù qiǎn hóng yīng diǎn cuì tái,yù jiē nà dé liú yú mèi。
君不见昨日花开枝叶青,折来插之双玉瓶。jūn bù jiàn zuó rì huā kāi zhī yè qīng,zhé lái chā zhī shuāng yù píng。
画堂不省红尘到,袅袅花气芬中庭。huà táng bù shěng hóng chén dào,niǎo niǎo huā qì fēn zhōng tíng。
又不见楼头小妇深闭门,晨起竟日寂无言。yòu bù jiàn lóu tóu xiǎo fù shēn bì mén,chén qǐ jìng rì jì wú yán。
卷帘欲放飞花入,扑面惊沙总断魂。juǎn lián yù fàng fēi huā rù,pū miàn jīng shā zǒng duàn hún。

冯惟敏

明山东临朐人,字汝行,号海浮。冯惟重弟。嘉靖十六年举人。官保定通判。能诗文,尤工乐府。所著杂剧《梁状元不伏老》盛行于时。有《山堂词稿》、《击节余音》。 冯惟敏的作品>>

猜您喜欢

满庭芳·书虫

冯惟敏

蚕鱼虽小,咬文嚼字,有甚才学。cán yú suī xiǎo,yǎo wén jué zì,yǒu shén cái xué。
绵缠纸里书中耗,占定窝巢。mián chán zhǐ lǐ shū zhōng hào,zhàn dìng wō cháo。
俺看他一生怕了,你钻他何日开交。ǎn kàn tā yī shēng pà le,nǐ zuān tā hé rì kāi jiāo。
听吾道:轻身儿快跑,捻着你命难饶!tīng wú dào qīng shēn ér kuài pǎo,niǎn zhe nǐ mìng nán ráo!

闻柝

冯惟敏

野柝鸣沙岸,渔灯照白波。yě tuò míng shā àn,yú dēng zhào bái bō。
凄凄风不定,隐隐夜如何。qī qī fēng bù dìng,yǐn yǐn yè rú hé。
历乱乡心碎,依微客梦多。lì luàn xiāng xīn suì,yī wēi kè mèng duō。
江声还自击,展转动悲歌。jiāng shēng hái zì jī,zhǎn zhuǎn dòng bēi gē。

禽言六首

冯惟敏

凤凰不如我,竹实醴泉真琐琐。fèng huáng bù rú wǒ,zhú shí lǐ quán zhēn suǒ suǒ。
何不委形浊世中,飞鸣饮啄无不可。hé bù wěi xíng zhuó shì zhōng,fēi míng yǐn zhuó wú bù kě。
凤凰不如我。fèng huáng bù rú wǒ。

禽言六首

冯惟敏

得过且过,风雨冥冥巢欲堕。dé guò qiě guò,fēng yǔ míng míng cháo yù duò。
饱暖当时不自知,炎凉此日方参破。bǎo nuǎn dāng shí bù zì zhī,yán liáng cǐ rì fāng cān pò。
得过且过。dé guò qiě guò。

禽言六首

冯惟敏

归去乐,荒烟一望山花落。guī qù lè,huāng yān yī wàng shān huā luò。
夜月原头血吻新,斜阳枝上声如昨。yè yuè yuán tóu xuè wěn xīn,xié yáng zhī shàng shēng rú zuó。
声如昨,长相语,微禽丁宁或可据。shēng rú zuó,zhǎng xiāng yǔ,wēi qín dīng níng huò kě jù。
兽蹄鸟迹难久游,故国关山不尔御。shòu tí niǎo jì nán jiǔ yóu,gù guó guān shān bù ěr yù。
不知尔家乐不乐,只是此中风雨恶。bù zhī ěr jiā lè bù lè,zhǐ shì cǐ zhōng fēng yǔ è。
吾非有翅不能飞,唤尔醒时吾亦归。wú fēi yǒu chì bù néng fēi,huàn ěr xǐng shí wú yì guī。

禽言六首

冯惟敏

报谷报谷,透犁好雨夜来足。bào gǔ bào gǔ,tòu lí hǎo yǔ yè lái zú。
不愁田中恶草多,但愿年年风雨和。bù chóu tián zhōng è cǎo duō,dàn yuàn nián nián fēng yǔ hé。
夜来雨急风声恶,闻道村南一尺雹。yè lái yǔ jí fēng shēng è,wén dào cūn nán yī chǐ báo。
老翁归来语老妻,村中报赛烹鸣鸡。lǎo wēng guī lái yǔ lǎo qī,cūn zhōng bào sài pēng míng jī。

禽言六首

冯惟敏

豁开沟沟水,东西流麦场。huō kāi gōu gōu shuǐ,dōng xī liú mài chǎng。
碡碌声渐急,黄犊横奔汗如泣。dú lù shēng jiàn jí,huáng dú héng bēn hàn rú qì。
重云叆叇四望集,顷刻那能辨原隰。zhòng yún ài dài sì wàng jí,qǐng kè nà néng biàn yuán xí。
天之未雨沟不开,枝头啼鸟为谁哀。tiān zhī wèi yǔ gōu bù kāi,zhī tóu tí niǎo wèi shuí āi。

禽言六首

冯惟敏

向前还好,可惜今年种田少。xiàng qián hái hǎo,kě xī jīn nián zhǒng tián shǎo。
早知今年胜去年,即死不卖山南田。zǎo zhī jīn nián shèng qù nián,jí sǐ bù mài shān nán tián。
欲向灵禽频借问,禽言昧远惟知近。yù xiàng líng qín pín jiè wèn,qín yán mèi yuǎn wéi zhī jìn。
能知岁事报阴晴,不知官租重与轻。néng zhī suì shì bào yīn qíng,bù zhī guān zū zhòng yǔ qīng。