古诗词

得粹夫书

康海

十七年来间阔情,三千里外惜群鸣。shí qī nián lái jiān kuò qíng,sān qiān lǐ wài xī qún míng。
开缄不觉悬双泪,欲见还知隔一生。kāi jiān bù jué xuán shuāng lèi,yù jiàn hái zhī gé yī shēng。
王屋空闻小有宅,终南今作渼陂行。wáng wū kōng wén xiǎo yǒu zhái,zhōng nán jīn zuò měi bēi xíng。
旧时多少云霄客,屈指何人记昔盟。jiù shí duō shǎo yún xiāo kè,qū zhǐ hé rén jì xī méng。

康海

康海(1475--1540)中国明代文学家。字德涵,号对山、沜东渔父,陕西武功人。弘治十五年(1502年)状元,任翰林院修撰。武宗时宦官刘瑾败,因名列瑾党而免官。以诗文名列“前七子”之一。所著有诗文集《对山集》、杂剧《中山狼》、散曲集《沜东乐府》等。 康海的作品>>

猜您喜欢

客至

康海

客至传鹦鹉,秦娥唤不来。kè zhì chuán yīng wǔ,qín é huàn bù lái。
隔年留洛赋,几夜宿阳台。gé nián liú luò fù,jǐ yè sù yáng tái。
罢舞纤罗湿,还歌玉树开。bà wǔ xiān luó shī,hái gē yù shù kāi。
白头惭料理,更鼓莫相催。bái tóu cán liào lǐ,gèng gǔ mò xiāng cuī。

闻筝

康海

宝靥西邻女,鸣筝傍玉台。bǎo yè xī lín nǚ,míng zhēng bàng yù tái。
秋风孤鹤唳,落日百泉洄。qiū fēng gū hè lì,luò rì bǎi quán huí。
座客皆惊引,行云欲下来。zuò kè jiē jīng yǐn,xíng yún yù xià lái。
不知弦上曲,清切为谁哀。bù zhī xián shàng qū,qīng qiè wèi shuí āi。

泾西村见野老邀食

康海

野老支筇笑问予,桃花飞处即吾庐。yě lǎo zhī qióng xiào wèn yǔ,táo huā fēi chù jí wú lú。
尚思漉酒呼村妓,可暂偷闲驻小车。shàng sī lù jiǔ hū cūn jì,kě zàn tōu xián zhù xiǎo chē。
指点杯盘无别馔,坐谈筐箧有农书。zhǐ diǎn bēi pán wú bié zhuàn,zuò tán kuāng qiè yǒu nóng shū。
双颧豁磊衣衫古,尔雅安闲我不如。shuāng quán huō lěi yī shān gǔ,ěr yǎ ān xián wǒ bù rú。

东侍御园亭二首其一

康海

亭上花阴拂苑墙,渠边流水浥飞淙。tíng shàng huā yīn fú yuàn qiáng,qú biān liú shuǐ yì fēi cóng。
风流不减分司兴,唤出红妆劝酒缸。fēng liú bù jiǎn fēn sī xīng,huàn chū hóng zhuāng quàn jiǔ gāng。

杂兴

康海

浒西亦佳胜,日日有襟期。hǔ xī yì jiā shèng,rì rì yǒu jīn qī。
田园俯川陆,葵藿满阶墀。tián yuán fǔ chuān lù,kuí huò mǎn jiē chí。
野叟遗浊醪,嘉树过凉芃。yě sǒu yí zhuó láo,jiā shù guò liáng péng。
微曛上崇茕,遐眺引东菑。wēi xūn shàng chóng qióng,xiá tiào yǐn dōng zāi。
牧笛风外来,园禽鸣别枝。mù dí fēng wài lái,yuán qín míng bié zhī。
睡足发新怀,此心谁得知。shuì zú fā xīn huái,cǐ xīn shuí dé zhī。

观鱼梁

康海

直西湋川水,水暖有鱼游。zhí xī wéi chuān shuǐ,shuǐ nuǎn yǒu yú yóu。
僮仆值农隙,揭梁湋川头。tóng pū zhí nóng xì,jiē liáng wéi chuān tóu。
压石作深溜,刺目避湔流。yā shí zuò shēn liū,cì mù bì jiān liú。
欲辞饵钩急,反为曲薄留。yù cí ěr gōu jí,fǎn wèi qū báo liú。
愿为梁上死,不作饵中收。yuàn wèi liáng shàng sǐ,bù zuò ěr zhōng shōu。
梁上死何惜,所畏饵中羞。liáng shàng sǐ hé xī,suǒ wèi ěr zhōng xiū。

邯郸美人歌

康海

兰氏小姬名凤笙,邯郸美人独擅名。lán shì xiǎo jī míng fèng shēng,hán dān měi rén dú shàn míng。
等闲一见万金贱,何况逍遥翡翠屏。děng xián yī jiàn wàn jīn jiàn,hé kuàng xiāo yáo fěi cuì píng。
精神婉娈性情适,自恨生身杨柳陌。jīng shén wǎn luán xìng qíng shì,zì hèn shēng shēn yáng liǔ mò。
陌上羞看游冶郎,镜中愁作当眉碧。mò shàng xiū kàn yóu yě láng,jìng zhōng chóu zuò dāng méi bì。
学得秦筝不肯弹,却将针指凑齐纨。xué dé qín zhēng bù kěn dàn,què jiāng zhēn zhǐ còu qí wán。
鸳鸯刺就肠先断,掩却银床独自叹。yuān yāng cì jiù cháng xiān duàn,yǎn què yín chuáng dú zì tàn。

邀客其一

康海

旧日追游尽,萧条幸有君。jiù rì zhuī yóu jǐn,xiāo tiáo xìng yǒu jūn。
无能消宿雨,未可怨朝云。wú néng xiāo sù yǔ,wèi kě yuàn cháo yún。
燕市茱萸酒,秦楼翡翠裙。yàn shì zhū yú jiǔ,qín lóu fěi cuì qún。

东侍御园亭二首其二

康海

燕家小妓石榴裙,笑酌雚把似君。yàn jiā xiǎo jì shí liú qún,xiào zhuó guàn bǎ shì jūn。
玉面未从花里出,瑶筝先向月中闻。yù miàn wèi cóng huā lǐ chū,yáo zhēng xiān xiàng yuè zhōng wén。