古诗词

园集谐语

张萱

昔人请学圃,见小于孔氏。xī rén qǐng xué pǔ,jiàn xiǎo yú kǒng shì。
吾侪本小人,敢讳小人事。wú chái běn xiǎo rén,gǎn huì xiǎo rén shì。
古贤好园居,往往见书史。gǔ xián hǎo yuán jū,wǎng wǎng jiàn shū shǐ。
所务岂皆小,亦各乐其志。suǒ wù qǐ jiē xiǎo,yì gè lè qí zhì。
嗟予拙已效,于世鲜数比。jiē yǔ zhuō yǐ xiào,yú shì xiān shù bǐ。
既为天所穷,复为时所弃。jì wèi tiān suǒ qióng,fù wèi shí suǒ qì。
我生有奇癖,自信绝人理。wǒ shēng yǒu qí pǐ,zì xìn jué rén lǐ。
善病恶束缚,习懒厌城市。shàn bìng è shù fù,xí lǎn yàn chéng shì。
有园名赋闲,取义洗牏厕。yǒu yuán míng fù xián,qǔ yì xǐ yú cè。
晨昏数清暇,宾友时亦至。chén hūn shù qīng xiá,bīn yǒu shí yì zhì。
俱是素心人,敢告素心义。jù shì sù xīn rén,gǎn gào sù xīn yì。
相过不在速,频来莫论次。xiāng guò bù zài sù,pín lái mò lùn cì。
入门不下拜,列坐惟问齿。rù mén bù xià bài,liè zuò wéi wèn chǐ。
坐定即解襟,勿复事簪履。zuò dìng jí jiě jīn,wù fù shì zān lǚ。
主人殊草草,款接颇有致。zhǔ rén shū cǎo cǎo,kuǎn jiē pǒ yǒu zhì。
炉香既芳馥,瓶花亦明媚。lú xiāng jì fāng fù,píng huā yì míng mèi。
园蔬时不乏,旨蓄或数器。yuán shū shí bù fá,zhǐ xù huò shù qì。
有牲即割牲,无牲即蔬食。yǒu shēng jí gē shēng,wú shēng jí shū shí。
幸能了曲檗,浊醪可常继。xìng néng le qū bò,zhuó láo kě cháng jì。
兴来酒莫辞,酒尽兴乃已。xīng lái jiǔ mò cí,jiǔ jǐn xīng nǎi yǐ。
献酬忘主宾,呼答惟汝尔。xiàn chóu wàng zhǔ bīn,hū dá wéi rǔ ěr。
醉便相枕藉,醒复恣谐戏。zuì biàn xiāng zhěn jí,xǐng fù zì xié xì。
散步互拍肩,叫跳共把臂。sàn bù hù pāi jiān,jiào tiào gòng bǎ bì。
谑浪无不有,但戒涉訾议。xuè làng wú bù yǒu,dàn jiè shè zī yì。
里多广长舌,无胫走千里。lǐ duō guǎng zhǎng shé,wú jìng zǒu qiān lǐ。
我辈亦谑浪,彼辈辄猜忌。wǒ bèi yì xuè làng,bǐ bèi zhé cāi jì。
已往勿絮数,未来勿较计。yǐ wǎng wù xù shù,wèi lái wù jiào jì。
形骸既尽捐,冷暖岂宜异。xíng hái jì jǐn juān,lěng nuǎn qǐ yí yì。
细微勿芥蒂,披沥穷底里。xì wēi wù jiè dì,pī lì qióng dǐ lǐ。
勿作今人态,常有古人意。wù zuò jīn rén tài,cháng yǒu gǔ rén yì。
已称山林交,勿失山林气。yǐ chēng shān lín jiāo,wù shī shān lín qì。
此语期不谖,久要乃可恃。cǐ yǔ qī bù xuān,jiǔ yào nǎi kě shì。
赋闲园主人,如斯而已矣。fù xián yuán zhǔ rén,rú sī ér yǐ yǐ。

张萱

明松江府上海人,字德晖,号颐拙。弘治十五年进士。官至湖广布政司参议,主粮储。立法禁处侵尅等积弊,忤巡抚意,遂引疾致仕。 张萱的作品>>

猜您喜欢

题居士贞仿倪云林小景用士贞及文休承韵

张萱

市尘烜赫高千丈,烟水苍茫自一区。shì chén xuǎn hè gāo qiān zhàng,yān shuǐ cāng máng zì yī qū。
心地总输孤棹客,清凉不用六壬符。xīn dì zǒng shū gū zhào kè,qīng liáng bù yòng liù rén fú。

题杨不弃仿倪云林山水

张萱

南宫米颠不复作,此去倪颠能几何。nán gōng mǐ diān bù fù zuò,cǐ qù ní diān néng jǐ hé。
我亦有时弄颠笔,不知颠处较谁多。wǒ yì yǒu shí nòng diān bǐ,bù zhī diān chù jiào shuí duō。

题杨不弃仿倪云林山水

张萱

我谓杨君能芾瓒,君言张史胜阴何。wǒ wèi yáng jūn néng fèi zàn,jūn yán zhāng shǐ shèng yīn hé。
老我一生犹见少,如君百辈不为多。lǎo wǒ yī shēng yóu jiàn shǎo,rú jūn bǎi bèi bù wèi duō。

题谢樗仙泉石馀清图

张萱

云根礧砢水铿鍧,曾与烟霞共结盟。yún gēn léi kē shuǐ kēng hōng,céng yǔ yān xiá gòng jié méng。
一段秋光浑沁骨,沧浪何必濯尘缨。yī duàn qiū guāng hún qìn gǔ,cāng làng hé bì zhuó chén yīng。

题谢樗仙泉石馀清图

张萱

寒云冉冉抱幽姿,满壑琮琤韵更奇。hán yún rǎn rǎn bào yōu zī,mǎn hè cóng chēng yùn gèng qí。
砺齿前来还洗耳,出山须记在山时。lì chǐ qián lái hái xǐ ěr,chū shān xū jì zài shān shí。

题沈启南雄鸡图

张萱

野菊初开秋色鲜,窗间作语已堪怜。yě jú chū kāi qiū sè xiān,chuāng jiān zuò yǔ yǐ kān lián。
于今何事噤无语,总为幽人好午眠。yú jīn hé shì jìn wú yǔ,zǒng wèi yōu rén hǎo wǔ mián。

题沈启南问寝图

张萱

莪蒿露结叶初干,白首莱衣岁若干。é hāo lù jié yè chū gàn,bái shǒu lái yī suì ruò gàn。
此日开图空掩泣,终天无复梦魂安。cǐ rì kāi tú kōng yǎn qì,zhōng tiān wú fù mèng hún ān。

题沈启南问寝图

张萱

□滴黄垆血未干,洗牏犹忆跪江干。dī huáng lú xuè wèi gàn,xǐ yú yóu yì guì jiāng gàn。
谁怜文隐□□□,满树栖乌不敢安。shuí lián wén yǐn,mǎn shù qī wū bù gǎn ān。

丁巳三月十一日乘涨过鸿华庵偶成六绝题壁

张萱

梦入鸿华已数年,才来半日即回船。mèng rù hóng huá yǐ shù nián,cái lái bàn rì jí huí chuán。
蔡纯死后马生老,怪底张奴不悦禅。cài chún sǐ hòu mǎ shēng lǎo,guài dǐ zhāng nú bù yuè chán。

丁巳三月十一日乘涨过鸿华庵偶成六绝题壁

张萱

半幅蒲帆一刹那,为乘新涨始经过。bàn fú pú fān yī shā nà,wèi chéng xīn zhǎng shǐ jīng guò。
登楼嘱付降魔杵,莫逐诗魔与酒魔。dēng lóu zhǔ fù jiàng mó chǔ,mò zhú shī mó yǔ jiǔ mó。

丁巳三月十一日乘涨过鸿华庵偶成六绝题壁

张萱

我头不剃剃心花,六十年来只在家。wǒ tóu bù tì tì xīn huā,liù shí nián lái zhǐ zài jiā。
善眼仙人如问我,今年今日到鸿华。shàn yǎn xiān rén rú wèn wǒ,jīn nián jīn rì dào hóng huá。

丁巳三月十一日乘涨过鸿华庵偶成六绝题壁

张萱

狂涛啮断绿榕堤,水没横桥草欲迷。kuáng tāo niè duàn lǜ róng dī,shuǐ méi héng qiáo cǎo yù mí。
我是辟蛇新行者,前林鸠鸟不须啼。wǒ shì pì shé xīn xíng zhě,qián lín jiū niǎo bù xū tí。

丁巳三月十一日乘涨过鸿华庵偶成六绝题壁

张萱

柴桑久矣攒眉去,康乐犹然合掌来。chái sāng jiǔ yǐ zǎn méi qù,kāng lè yóu rán hé zhǎng lái。
堤断岸崩沙喷雪,昙花休斗浪花开。dī duàn àn bēng shā pēn xuě,tán huā xiū dòu làng huā kāi。

丁巳三月十一日乘涨过鸿华庵偶成六绝题壁

张萱

人人尽醉声闻酒,日日争焚解脱香。rén rén jǐn zuì shēng wén jiǔ,rì rì zhēng fén jiě tuō xiāng。
为问鸿华老庵主,可曾相识转轮王。wèi wèn hóng huá lǎo ān zhǔ,kě céng xiāng shí zhuǎn lún wáng。

题宋石门山水

张萱

看山坐石闲挥麈,结伴穿林复抱琴。kàn shān zuò shí xián huī zhǔ,jié bàn chuān lín fù bào qín。
珍重故人千里意,却从天外觅知音。zhēn zhòng gù rén qiān lǐ yì,què cóng tiān wài mì zhī yīn。