古诗词

九月十二日儿孙扶侍登狮峰醉归放笔

张萱

老人觔力济胜难,老脚却欲常登山。lǎo rén jīn lì jì shèng nán,lǎo jiǎo què yù cháng dēng shān。
寻幽独往不挂杖,振衣竟日穷跻攀。xún yōu dú wǎng bù guà zhàng,zhèn yī jìng rì qióng jī pān。
天南一峰立江面,嵂崒万仞云霞间。tiān nán yī fēng lì jiāng miàn,lǜ zú wàn rèn yún xiá jiān。
人言此峰是狮子,云霞若缀拳毛斑。rén yán cǐ fēng shì shī zi,yún xiá ruò zhuì quán máo bān。
百兽惟狮雄且武,钩瓜锯牙能食虎。bǎi shòu wéi shī xióng qiě wǔ,gōu guā jù yá néng shí hǔ。
城中有虎已择人,白骨支撑莽如堵。chéng zhōng yǒu hǔ yǐ zé rén,bái gǔ zhī chēng mǎng rú dǔ。
狗亦学虎殊咆哮,嗟狮垂头不回顾。gǒu yì xué hǔ shū páo xiāo,jiē shī chuí tóu bù huí gù。
更闻上有古灵湫,勺水曾将神物贮。gèng wén shàng yǒu gǔ líng jiǎo,sháo shuǐ céng jiāng shén wù zhù。
三年一吐颔中珠,能为科名卜其数。sān nián yī tǔ hàn zhōng zhū,néng wèi kē míng bo qí shù。
探渊久欲撄其鳞,底事蹄涔数杯土。tàn yuān jiǔ yù yīng qí lín,dǐ shì tí cén shù bēi tǔ。
天飞岂亦常泥蟠,穴处能无鳅鳝侮。tiān fēi qǐ yì cháng ní pán,xué chù néng wú qiū shàn wǔ。
骊兮狮兮奈若何,孤青顽碧空嵯峨。lí xī shī xī nài ruò hé,gū qīng wán bì kōng cuó é。
羊肠诘曲驾灌木,鸟道偪侧盘云萝。yáng cháng jí qū jià guàn mù,niǎo dào bī cè pán yún luó。
呼儿且扫一拳石,覆掌幸有双仙螺。hū ér qiě sǎo yī quán shí,fù zhǎng xìng yǒu shuāng xiān luó。
燮台拾薪炊不托,炳焯敲石烹酥陀。xiè tái shí xīn chuī bù tuō,bǐng chāo qiāo shí pēng sū tuó。
侧弁光莹跪进酒,稚尧绕膝歌傞傞。cè biàn guāng yíng guì jìn jiǔ,zhì yáo rào xī gē suō suō。
东来两水皆西注,跳波却送斜阳去。dōng lái liǎng shuǐ jiē xī zhù,tiào bō què sòng xié yáng qù。
两点东西未了青,羊城烟翠鹅城树。liǎng diǎn dōng xī wèi le qīng,yáng chéng yān cuì é chéng shù。
扶胥海口罗浮西,孤刹亭亭屹天柱。fú xū hǎi kǒu luó fú xī,gū shā tíng tíng yì tiān zhù。
我曾梦草新宫铭,西望蓬莱杳何许。wǒ céng mèng cǎo xīn gōng míng,xī wàng péng lái yǎo hé xǔ。
六鳌已驾三山来,树拥云归不知处。liù áo yǐ jià sān shān lái,shù yōng yún guī bù zhī chù。
归云酿雨雨不飞,扑衣云片疑春絮。guī yún niàng yǔ yǔ bù fēi,pū yī yún piàn yí chūn xù。
前山雨过后山晴,雨逐云归人逐雨。qián shān yǔ guò hòu shān qíng,yǔ zhú yún guī rén zhú yǔ。
眼力却笑脚力慵,酒魔转苦诗魔攻。yǎn lì què xiào jiǎo lì yōng,jiǔ mó zhuǎn kǔ shī mó gōng。
重阳昨日妒风雨,今来我欲乘蜺虹。zhòng yáng zuó rì dù fēng yǔ,jīn lái wǒ yù chéng ní hóng。
屐痕已破螺子绿,雪鬓笑插萸房红。jī hén yǐ pò luó zi lǜ,xuě bìn xiào chā yú fáng hóng。
谁云登山灾可避,我却局地途终穷。shuí yún dēng shān zāi kě bì,wǒ què jú dì tú zhōng qióng。
自怜数遇择人虎,凭谁唤起蟠泥龙。zì lián shù yù zé rén hǔ,píng shuí huàn qǐ pán ní lóng。
吁嗟乎,东华尘土北窗风,草露石火将无同。xū jiē hū,dōng huá chén tǔ běi chuāng fēng,cǎo lù shí huǒ jiāng wú tóng。
儿曹慎莫负老脚,得酒便把金芙蓉。ér cáo shèn mò fù lǎo jiǎo,dé jiǔ biàn bǎ jīn fú róng。
相期岁岁千秋日,日日同登狮子峰。xiāng qī suì suì qiān qiū rì,rì rì tóng dēng shī zi fēng。

张萱

明松江府上海人,字德晖,号颐拙。弘治十五年进士。官至湖广布政司参议,主粮储。立法禁处侵尅等积弊,忤巡抚意,遂引疾致仕。 张萱的作品>>

猜您喜欢

农圃渔樵十咏

张萱

诛茅剪棘即吾卢,买得邻畦带月锄。zhū máo jiǎn jí jí wú lú,mǎi dé lín qí dài yuè chú。
不为庾郎饱鲑菜,年来欲试橐驼书。bù wèi yǔ láng bǎo guī cài,nián lái yù shì tuó tuó shū。

农圃渔樵十咏

张萱

扫地焚香读楚招,却惊风拂树头瓢。sǎo dì fén xiāng dú chǔ zhāo,què jīng fēng fú shù tóu piáo。
无端一笛沧浪里,又答行歌隔水樵。wú duān yī dí cāng làng lǐ,yòu dá xíng gē gé shuǐ qiáo。

农圃渔樵十咏

张萱

门堆桑叶网蛛丝,暂出呼童扫一时。mén duī sāng yè wǎng zhū sī,zàn chū hū tóng sǎo yī shí。
数步即还仍却扫,孤踪犹恐隔邻知。shù bù jí hái réng què sǎo,gū zōng yóu kǒng gé lín zhī。

农圃渔樵十咏

张萱

篱堤时筑亦时崩,野水曾侵竹几层。lí dī shí zhù yì shí bēng,yě shuǐ céng qīn zhú jǐ céng。
一任渔郎竹根宿,夜归犹得借渔灯。yī rèn yú láng zhú gēn sù,yè guī yóu dé jiè yú dēng。

农圃渔樵十咏

张萱

镇日湖边一老翁,开襟常饱芰荷风。zhèn rì hú biān yī lǎo wēng,kāi jīn cháng bǎo jì hé fēng。
闲持藜杖频敲竹,为逐鸬鹚落照中。xián chí lí zhàng pín qiāo zhú,wèi zhú lú cí luò zhào zhōng。

农圃渔樵十咏

张萱

田舍儿孙礼教稀,捕蝉探鷇闹柴扉。tián shě ér sūn lǐ jiào xī,bǔ chán tàn kòu nào chái fēi。
园丁忽报来禽熟,走向园公笑挽衣。yuán dīng hū bào lái qín shú,zǒu xiàng yuán gōng xiào wǎn yī。

农圃渔樵十咏

张萱

新畦傍水芋苗肥,玉糁才羹客扣扉。xīn qí bàng shuǐ yù miáo féi,yù sǎn cái gēng kè kòu fēi。
且喜盘餐有兼味,樵青溪畔打渔归。qiě xǐ pán cān yǒu jiān wèi,qiáo qīng xī pàn dǎ yú guī。

赠王知白山人

张萱

杖藜何事踏苍烟,为趁春风到水边。zhàng lí hé shì tà cāng yān,wèi chèn chūn fēng dào shuǐ biān。
若遇芳菲须放步,莫教虚度艳阳天。ruò yù fāng fēi xū fàng bù,mò jiào xū dù yàn yáng tiān。

赠王知白山人

张萱

有意啼春花底鸟,无心出树岭头云。yǒu yì tí chūn huā dǐ niǎo,wú xīn chū shù lǐng tóu yún。
挂瓢植杖空山里,独对心香不用焚。guà piáo zhí zhàng kōng shān lǐ,dú duì xīn xiāng bù yòng fén。

题自写古松障子

张萱

不为梁栋不为薪,雪态霜姿老更真。bù wèi liáng dòng bù wèi xīn,xuě tài shuāng zī lǎo gèng zhēn。
可是世情嫌磥砢,年来长谢斧斤人。kě shì shì qíng xián lěi kē,nián lái zhǎng xiè fǔ jīn rén。

题自写古松障子

张萱

皮乾顶秃复根龈,郁郁犹能护藓文。pí qián dǐng tū fù gēn kěn,yù yù yóu néng hù xiǎn wén。
更喜虬柯独支撑,欲排阊阖竞拿云。gèng xǐ qiú kē dú zhī chēng,yù pái chāng hé jìng ná yún。

题自写木石障子

张萱

凋零何事伴荒墟,不向春风借一嘘。diāo líng hé shì bàn huāng xū,bù xiàng chūn fēng jiè yī xū。
独有根盘老顽碧,数拳犹是补天馀。dú yǒu gēn pán lǎo wán bì,shù quán yóu shì bǔ tiān yú。

题自写木石障子

张萱

野旷天高白雁迟,清霜先到最高枝。yě kuàng tiān gāo bái yàn chí,qīng shuāng xiān dào zuì gāo zhī。
自饶一种萧疏意,任你芳菲那得知。zì ráo yī zhǒng xiāo shū yì,rèn nǐ fāng fēi nà dé zhī。

江上小堂戏题

张萱

江上小堂无十亩,堂前老树有三株。jiāng shàng xiǎo táng wú shí mǔ,táng qián lǎo shù yǒu sān zhū。
主人原住清凉界,又得浓阴屋半区。zhǔ rén yuán zhù qīng liáng jiè,yòu dé nóng yīn wū bàn qū。

江上小堂戏题

张萱

山色岂随时眼改,溪声留与老年听。shān sè qǐ suí shí yǎn gǎi,xī shēng liú yǔ lǎo nián tīng。
朅来更有娱人处,日日风云不暂停。qiè lái gèng yǒu yú rén chù,rì rì fēng yún bù zàn tíng。